"Rắc!!”
Dùng một lực không thể cưỡng lại, Tử Phong nắm chặt bàn tay đang cầm lấy lưỡi kiếm lại, sức mạnh kinh khủng của hắn sau khi huyết mạch tiến hóa được thể hiện một cách rõ ràng, thanh bảo kiếm có thể cắt xuyên qua cả Cửu Biến Kim Thân Quyết biến thứ năm trực tiếp bị bẻ gãy làm hai đoạn, một mảnh vẫn còn cắm ở trong người hắn. Nắm lấy mảnh còn lại cùng với đoạn chuôi kiếm trong tay nữ tử giả nam, Tử Phong kéo mạnh một cái, lôi theo nữ tử còn đang sốc trước cảnh tượng trước mắt về phía mình, cánh tay còn lại của hắn bốc lên một ngọn lửa màu đỏ sau đó nhanh chóng tan đi, để lộ ra lớp giáp cốt gai góc màu huyết hồng.
“Aaahhhhhhhh!”
Gầm lên một tiếng, Tử Phong tung ra một quyền. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, nữ tử giả trang còn chưa kịp hồi thần, thì nghênh tiếp nàng là một nắm đấm mang theo khí thế bài sơn đào hải đang lao tới. Nắm tay của Tử Phong còn cách mặt đối phương chỉ một tấc, miếng ngọc bội trên cổ nữ tử bỗng lóe sáng, sau đó tạo thành một chiếc lồng trong suốt màu hoàng kim, bao bọc lấy cơ thể của nàng ta, tạm thời ngăn chặn nắm đấm của hắn.
Nhưng có một lớp lá chắn bảo vệ không có nghĩa là mọi sự đã an toàn, quyền đầu của Tử Phong va chạm với lớp lá chắn đó phát ra một tiếng nổ mạnh, lớp lá chắn trông vô cùng cứng rắn liền ngay lập tức vỡ nát thành hàng ngàn mảnh, nữ tử ở bên trong mặt dù không bị dính đòn trực diện, nhưng lực xung kích cũng bắn văng cơ thể của nàng đi như diều đứt dây, đập vào lớp cấm chế bao quanh lôi đài rồi mới rơi xuống.
Từ lúc nữ tử đâm Tử Phong, sau đó bị phản kích còn chưa qua giây đồng hồ, lúc này ánh sáng chói mắt do nữ nhân kia tạo ra bởi thứ thân pháp kì dị cũng đã biến mất, để lộ ra khung cảnh ở trên lôi đài trước con mắt của mọi người. Chỉ thấy “nam tử” ẻo lả mang số hiệu đang nằm dưới góc lôi đài không nhúc nhích, còn hắc y nhân số đang đứng đó với một lưỡi kiếm gãy xuyên thẳng qua tim, hai tay được bao bọc trong một lớp giáp gai góc màu huyết hồng trông vô cùng quỷ dị.
Ngay sau khi nhìn rõ tràng cảnh trên lôi đài, mọi người không khỏi đồng loạt hít một ngụm lãnh khí, bởi vì hắc y nhân đang đứng đó, giơ tay lên rút thanh kiếm đang cắm xuyên qua tim ra một cách nhẹ nhàng như không có gì xảy ra, sau đó quăng mảnh kiếm gãy đi như thể nó là một cái que tắm vừa cắm vào người chứ không phải một lưỡi kiếm dài cả mét.
“Uhgmm!!” Rên rỉ một tiếng, nữ tử giả trang nam lồm cồm bò dậy, khóe miệng có một vệt máu, hiển nhiên là đã bị nội thương. Khó khăn lắm mới có thể lừa đối phương tấn công trước, Tử Phong nào có định để nỗ lực của mình trở thành vô ích. Bản thân hắn không phải là chính nhân quân tử, không cần thiết gì phải chờ đối phương đứng lên rồi mới tấn công, hắn không có ngu đến thế.
Thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, Tử Phong mặc kệ đối phương có phải là một nữ nhân hay không, nàng ta đã dùng kiếm đâm vào tim hắn, đó là sự thật, chừng đó đã đủ lí do để Tử Phong không nương tay một chút nào rồi. Thân hình của hắn chớp động, dùng một nhị Thuấn bộ, hắn vượt qua khoảng cách - mét trong một cái chớp mắt, tung ra một quyền toàn lực vào đầu nữ nhân đang bò dậy kia.
Nữ tử kia chỉ thấy một cơn gió cực mạnh đột ngột thổi ập vào người nàng, cương phong cứa vào má nàng đến đau rát, mở mắt ra thì đã thấy trước mặt nàng là một nắm tay gai góc chỉ cách mi tâm nàng chưa đến một gang tay.
Cả người Tử Phong chợt căng cứng, cánh tay trái của hắn đang nắm lấy cánh tay phải của hắn, vốn là cánh tay sẽ kết liễu đối phương, ngăn cản hắn tiếp tục có hành động.
“Chết tiết, lại là tên nào lên cơn thế hả!!!” Tử Phong gào lên trong đầu.
“Không được giết nàng ta, nàng ta là nữ nhân a!!” Tiếng của Bạch Tử Phong vang lên.
“Không được cái rắm, cô ta định giết chết ta đấy, không thấy tim ta đang thủng một lỗ đây hả!!”
“Nhưng mà chẳng phải là ngươi không chết đấy ư, nàng ta không còn sức chiến đấu rồi, tha cho nàng ta đi….” Giọng của Bạch Tử Phong trở nên có chút nài nỉ.
“Có chuyện gì với hai tên bọn mi vậy, một người thì chỉ muốn giết người, một tên thì chỉ muốn cứu người, khốn kiếp, đây có còn là cơ thể của ta không…..”
Ở bên trong đầu Tử Phong là một màn đấu khẩu nảy lửa, thì ở bên ngoài, người ta chỉ thấy Tử Phong đang dùng một tay tóm lấy cánh tay còn lại, cả người run rẩy mà loạng choạng lùi về phía sau, có vẻ như đang gặp rắc rối gì đó.
Nữ tử giả trang kia sau một chút choáng váng lúc này đã tỉnh lại, mặc dù không hiểu tại sao đối phương lại tự nhiên biến thành như thế này, nhưng mà điều đó không còn quan trọng nữa, quan trọng là đối phương không thể phản kháng!!
Chớp lấy thời cơ, nàng vứt thanh bảo kiếm đã gãy trên tay đi, cũng không dùng lại thân pháp kì dị ban nãy nữa, vô cùng trực tiếp phóng tới đằng sau Tử Phong, xoay người trên không trung, nàng tung ra một cú đá vào gáy hắn. Những tưởng hắc y nhân sẽ không thể đỡ được, nhưng bất ngờ thay, ngay khi chân nàng vừa chuẩn bị chạm vào người hắn, tên quái thai này liền dùng một tay nắm lấy cổ chân nàng ném ra ngoài, nhưng lại không hề có dấu hiệu muốn truy kích mà cả người lại run rẩy mất kiểm soát thêm lần nữa.
Không cam lòng, nàng ta liên tục tìm cách tấn công Tử Phong, nhưng lần nào cũng bị hắn ném ra ngoài mà không trả đòn, nhất thời một cuộc chiến nảy lửa lại biến thành một màn mèo vờn chuột mà không ai có thể nói rõ ràng đâu mới là chuột đâu mới là mèo.
“Cơ thể này là của ta, không phải là chỗ để cho bọn ngươi muốn chiếm lúc nào thì chiếm!!” Tử Phong gầm lên.
“Đúng hơn thì, chỉ có ta mới là người chiếm cơ thể ngươi thôi, cái tên nhát gan kia cùng lắm chỉ dám ngăn cản hành động của ngươi mà thôi.” Tiếng của Hắc Tử Phong vang lên chen vào.
“Câm miệng, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, Tiểu Linh đâu, giải quyết hai tên chết tiệt này hộ ta với!!” Hết cách, Tử Phong đành phải cầu cứu Tiểu Linh, nàng ta về lí mà nói thì cũng có thể được coi là tồn tại tối cao ở trong không gian của hệ thống, có lẽ tạm thời trấn áp hai tên này sẽ không có vấn đề gì.
“Bây giờ mới nhớ tới sự tồn tại của ta à, công tử nên nói ngay từ đầu mới phải!” Tiểu Linh uể oải đáp.
“Vậy làm phiền ngươi trấn áp luôn hai cái tên này vĩnh viễn luôn đí!” Tử Phong không khỏi mừng rỡ nói.
“Ta từ chối, nguyên do thì lát ta sẽ nói cho công tử sau, hiện tại ta sẽ tạm thời trả lại quyền kiểm soát cơ thể lại cho ngài…….”
Không đợi Tử Phong kịp nói thêm một lời, ý thức của hắn bị cưỡng chế đá ra khỏi không gian của hệ thống. Nữ tử số không khỏi cảm thấy bất lực, công kích của nàng là vô dụng, nhưng mà đối phương cũng không đánh trả, trừ khi nàng nhận thua, bằng không thì trấn đấu này sẽ không bao giờ kết thúc, hiển nhiên đối phương cũng sẽ không nhận thua rồi. Nàng cũng không định sử dụng lại cái bộ pháp thần kì như lúc đầu nữa, bởi vì toàn bộ năng lực công kích của nàng đều đến từ thanh bảo kiếm kia, ngoài ra thì cũng đều là cận chiến, mà sau bài học vừa rồi, nàng nhận ra cận chiến đối với hắc y nhân trước mắt là một điều ngu xuẩn tới mức nào.
Bỗng nhiên, hắc y nhân trước mặt nàng ngừng run rẩy, hắn cong người xuống một chút, hai cánh tay đưa lên đang chéo trước mặt, sau đó hắn đứng thẳng dậy, hai tay vung mạnh một cái. Gầm lên một tiếng kinh thiên, hai cánh tay của hắn bất ngờ được một luồng năng lượng màu đen bao bọc lấy, trong một cái chớp mắt của nàng, thân ảnh hắc y trước mắt đã xuất hiện trước mặt nàng, lại là một quyền được tung ra, nhưng lần này vô cùng dứt khoát, không có vẻ gì là sẽ dừng lại như lần trước.
Vừa phải giải quyết tâm ma ở trong người đang làm loạn, vừa phải chú ý tới nữ tử kia không ngừng công kích giống như một con ruồi, lấy tính khí của Tử Phong mà cũng khong khỏi nổi điên, không thể trút giận lên Tiểu Linh, cũng không thể đối với hai tâm ma của mình, hắn liền trút giận lên trên đối thủ của mình, không có Bạch Tử Phong ngăn cản, khía niệm thương hoa tiếc ngọc trực tiếp bị hắn bóp ra thành cám rồi vứt ra sau đầu.
“Hư Thiểm Quyền!!”
Một chiêu Hư Thiểm Quyền trước khi hắn tiến hóa huyết mạch đã đủ để miểu sát bất kì Vương cấp nào nếu trúng trực diện, nay sau khi hắn đã tiến hóa huyết mạch, lại càng không có lí do gì để một võ giả Vương cấp như nữ tử giả trang này có thể đỡ được cả. Ngay lúc Tử Phong chuẩn bị đánh trúng, tưởng chừng như nữ nhân kia sẽ hương tiêu ngọc vẫn, một tiếng quát vang lên: "Dừng tay!!"
Theo sau là một lão giả mặc trang phục chấp sự của Lăng Hư Cung, trực tiếp tiến vào trong cấm chế của lôi đài, túm lấy nữ nhân giả nam kia kéo ra chỗ khác, tránh được một kích của Tử Phong. Đang trên đà lao tới bỗng nhiên mất đi mục tiêu, cú Hư Thiểm Quyền toàn lực của hắn trực tiếp đập vào cấm chế lôi đài. Chỉ thấy cấm chế rung lắc một cách dữ dội, sau đó trước con mắt trợn trừng của mọi người mà vỡ tan thành hàng ngàn mảnh. Đến cả lão giả vừa cứu nữ tử số kia nhìn vậy mà cũng không khỏi líu lưỡi, cái quái gì thế này, cấm chế trên lôi đài có thể chịu được một kích của Tôn cấp võ giả, làm thế quỷ nào một tên Vương cấp có thể đánh sập được như vậy, chẳng lẽ Vương cấp bây giờ tất cả đều biến thái như vậy à.
"Cô ta nhận......" Chữ "thua" còn chưa dứt ra khỏi miệng của lão, một thân ảnh hắc y đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, kèm theo đó là một nắm đấm đen kịt, khiến lão không khỏi ngậm miệng lại ngay tức thì.
"Chạy đi đâu!!" Tử Phong có chút say máu, mặc kệ đối phương là cái gì chấp sự Lăng Hư Cung, hiện tại hắn phải phát tiết tâm trạng bực tức đến mức uất nghẹn này ra.
Hư Thiểm Quyền của Tử Phong va chạm với bàn tay giơ ra của lão giả, trực tiếp tạo ra một tiếng nổ điếc tai, chấn nát vụn mặt đất dưới chân lão khiến khói bụi bay mù mịt.
"Đợi đã tiểu hữu, cô ta.........."
"Yên lặng, cô ta còn chưa có nhận thua, không đến lượt lão già như ngươi nói hộ!!" Lão giả có chút ê tay, vội vàng nói.
Hét lên một tiếng, hai tay Tử Phong hóa thành hai cơn lốc, một quyền nối tiếp một quyền điên cuồng mà đánh tới lão giả. Bất đắc dĩ, lão giả chấp sự Lăng Hư Cung đành phải để nữ tử giả trang kia sau lưng mình bảo vệ, huy động hai bàn tay không ngừng vung lên chặn đòn của Tử Phong.
"Ra!!!Ra!!!Ra!!!Ra!!!Ra!!!Ra!!!Ra!!!Ra!!!Ra!!!.............."
Tiếng gào của Tử Phong vang lên liên tiếp cùng với những tiếng va chạm không ngừng nghỉ, khói bụi từ mặt đất bốc lên dày đặc giống như sương mù buổi sáng sớm, che hết tầm mắt của người đang đứng nhìn.
"Ta nói, dừng lại!!!"
Một thân ảnh từ trong đám khói bay vút ra ngoài, đập vào lôi đài, lôi đài không biết làm từ loại đá gì nhưng vô cùng cứng rắn cũng không chịu được mà nổ ra một cái hố sâu. Vung tay một cái thổi đi đám bụi đất bay mù mịt, lão giả ôm lấy nữ tử giả nam trang lúc này đã bất tỉnh, hừ lạnh một tiếng: "Ta đã nói là cô ta nhận thua rồi, ngươi có thể đừng đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ, đừng trách ta ra tay độc ác.....hả??!"
Tử Phong bò dậy từ trong cái hố sâu với tình trạng cơ thể tàn tạ, chân tay bẻ theo một cái hướng bất thường, hiển nhiên là đã gãy, nhưng mà chỉ với vài tiếng răng rắc chói tai vang lên, chân tay hắn đã trở lại bình thường một cách thần kì. Im lặng nhìn lão giả chấp sự trước mặt, Tử Phong chặc lưỡi một tiếng, sau đó lạnh lủng quay mặt đi, để lại đằng sau là lôi đài số tan nát tàn tạ.
Lão giả không khỏi trố mắt ra nhìn, cứ như vậy là xong sao, bản thân lão là Tôn cấp cường giả, mặc dù kích vừa rồi của lão không dùng toàn lực, nhưng một Vương cấp võ giả dính phải cũng ăn không tiêu, nhẹ cũng phải nằm tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng, nào có như tên trước mắt, dường như chẳng bị hề hấn gì. Mà nói không bị làm sao thì cũng không đúng, nhưng mà chẳng phai chân tay hắn đã bị gãy sao, làm thế nào mà hắn có thể đứng dậy bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra vậy, tên này rốt cuộc có phải là người không.
Cơ mà lúc này lão không có nhiều thời gian để lo nghĩ vấn đề này nữa, lão phải nhanh chóng đưa cô nương trong tay mình về, nếu nàng ta bị làm sao thì lão không biết phải ăn nói thế nào với chủ thượng nữa. Không trì hoãn nữa, lão giả tung người bay lên không trung, mang theo nữ tử giả trang nam, nếu để ý kĩ sẽ thấy hai chân lão hơi run run một chút.
Khán giả xung quanh không khỏi im lặng, chỉ cần có một chút thông minh sẽ hiểu ngay được rằng, cái người mang số hiệu kia là một người thuộc Lăng Hư Cung, và địa vị cũng rất quan trọng, bằng không thì chấp sự của Lăng Hư Cung cũng sẽ không xé rách mặt mũi mà ra tay ngừng trận đấu giữa chừng như thế. Lẽ dĩ nhiên thì Tử Phong là người thắng trận này, nhưng mà tự nhiên hắn ra tay công kích chấp sự của Lăng Hư Cung, điều này khiến hắn bất giác bị mọi người xa lánh giống như sợ lây bệnh vậy. Cũng phải thôi, không ai muốn gần gũi với người đã đắc tội với con quái vật lớn như Lăng Hư Cung cả.
Xung quanh chỗ Tử Phong ngồi xuống, ngoại trừ Hồ Phi Nguyệt cùng Diệp Ngung Tuyết ra thì không xuất hiện một ai khác trong bán kính mét. Đối với tràng cảnh này, Tử Phong ngược lại lại tỏ ra vô cùng bình thường, thực tế mà nói, hắn vô cùng ưa thích như thế này, ít nhất thì hắn cũng được yên tĩnh. Chỉ là....
"Tiểu Linh, ngươi nói hai tên điên kia sẽ không thể điều khiển cơ thể ta còn gì, tại sao vừa rồi ta lại nổi điên lên như thế??!"
"Ha, ngu ngốc, dù cô ta có thể áp chế bọn ta nhưng cũng không thể nào áp chế hoàn toàn được, suy cho cùng thì bọn ta cũng là ngươi, ngươi cũng là bọn ta, áp chê bọn ta có khác gì áp chế chính ngươi đâu, cô ta không thể làm thế với công tử yêu dấu của mình được hahaha...." Còn không đợi Tiểu Linh trả lời, Hắc Tử Phong đã cười lớn.
"Im miệng, nói linh tinh cái gì thế, cái gì mà công tử yêu dấu." Tiểu Linh quát.
"Ờ thì ta không nói nữa, cơ mà không thể kiểm soát cơ thể của ngươi, chẳng lẽ bọn ta không thể ảnh hưởng tới suy nghĩ của ngươi ư? Khậc khậc, chúng ta vốn là một thể, ảnh hưởng tới suy nghĩ của ngươi quá ư là dễ dàng, đừng nói ta, đến tên nhát gan kia cũng làm vậy vài lần rồi, chỉ là không rõ ràng như ta thôi." Hắc Tử Phong cười lạnh nói.
Một đôi bàn tay trắng nõn ôm lấy mặt Tử Phong khiến ý thức hắn trở về với thực tại, Hồ Phi Nguyệt dí sát vào mặt hắn, lo lắng hỏi: "Chàng làm sao vậy, có ổn không??"