Lắc lắc đầu, Tử Phong né tránh ánh mắt của Hồ Phi Nguyệt, nói: “Không sao đâu, ta chỉ hơi thất thần một chút mà thôi.”
Nhìn vào mặt Tử Phong thật lâu, Hồ Phi Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Dạo gần đây chàng hay thất thần như vậy lắm, ta biết rằng chàng thật sự muốn tăng cảnh giới lên để cứu Diệp Thủy Lan, nhưng cũng đừng cố gắng quá sức nhé, tiến cảnh của chàng đã đủ nhanh rồi, đừng làm thiếp lo lắng a…”
Nghe Hồ Phi Nguyệt nói, Tử Phong vô thức nở một nụ cười mỉm mặc dù chiếc mặt nạ đã che giấu nó đi, thật là ấm áp. Hắn thực sự vô cùng thích cái cảm giác này, được một người quan tâm tới, nhận được sự yêu quý của một ai đó, một gia đình riêng của mình. Đó đều là những thứ nhỏ nhặt đối với người khác, nhưng đối với hắn, người chưa bao giờ được nếm trải qua thì đó là tất cả của hắn, hắn sẵn sàng làm mọi thứ để giữ lại một chút hơi ấm đó bên cạnh mình.
Đó cũng là lí do tại sao khi Diệp Thủy Lan bị bắt đi, hắn lâm vào trạng thái gần như là điên cuồng tới mức mất kiểm soát như vậy, ngay khi Hồ Phi Nguyệt nói rằng hắn vẫn còn cơ hội, nó giống như là mặt trời chiếu rọi những đám mây đen trong lòng hắn vậy. Hiện tại mà nói thì, mục tiêu của hắn vô cùng đơn giản nhưng cũng áp lực vô cùng, tăng cao cảnh giới, lật úp Âm Ma Tông lên để cứu Diệp Thủy Lan, và quan trọng không kém đó là bảo vệ những người quan trọng đối với hắn.
Hồ Phi Nguyệt tuy không cần đến sự bảo vệ của hắn, nhưng thân thế bí ẩn của nàng lúc nào cũng khiến Tử Phong phải cân nhắc, nàng cũng có kẻ thù chứ không phải thảnh thơi như hắn tưởng, và hắn phải nhanh chóng mạnh hơn để có thể bảo vệ nàng ấy, nữ nhân của hắn. Còn Diệp Ngưng Tuyết thì…………miễn cưỡng cũng nằm trong danh sách bảo vệ của hắn, ít nhất thì hiện tại hắn sẽ bảo vệ nàng, nhưng không thể nào mà liều mạng làm vậy được.
Vụ lộn xộn hắn vừa gây ra với tên chấp sự Lăng Hư Cung rất nhanh liền lắng xuống, lôi đài số do hỏng hóc nặng đã phải bỏ đi, mọi người cũng rất nhanh bỏ qua chuyện vừa rồi và chú ý tới những màn giao đấu nảy lửa khác. Tử Phong cũng được gọi lên lôi đài lần nữa, nhưng đối phương vừa nghe thấy số hiệu của hắn liền trực tiếp nhận thua, khiến hắn không khỏi buồn chán.
Nói đùa ư, không thấy Tử Phong hắn đến cả cấm chế của lôi đài có thể chịu được công kích của Tôn cấp võ giả cũng đập nát, bọn họ đi lên chẳng phải để bị giết hay sao, thà rằng mất đi cơ hội tiến vào di tích còn hơn là mất mạng a.
Ngày tỉ võ thứ nhất cứ như vậy mà qua đi, đến xế chiều thì dừng lại, để ngày mai lại tiếp tục. Nghĩ cũng phải, cả ngàn người tham gia, kể cả có nhanh đến mấy thì cũng khó có thể mà hoàn thành chỉ trong một ngày, vả lại cũng cần để cho những người thắng cuộc nghỉ ngơi khôi phục thể lực, tránh để những người có thực lực chỉ vì không may mắn bị gọi lên liên tục thua vì xa luân chiến. Những người thắng cuộc nếu bị thương thì có thể tìm đến Lăng Hư Cung, y sư của bọn họ sẽ cho đan dược trị thương thượng hạng một cách miễn phí, đảm bảo bọn họ có thể khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Tử Phong cũng vậy, thân là người thắng cuộc, ngay sau trận đấu thứ hai của mình, hắn đã được người của Lăng Hư Cung đề nghị trị liệu, bởi vì thực tế hắn đã bị thương sau trận đấu đó. Nhưng mà trước con mắt kinh dị của viên y sư, Tử Phong giơ ra một cơ thể hoàn hảo không một vết xước khiến viên y sư tự hỏi phải chăng thị lực của mình có vấn đề, lúc nãy rõ ràng hắn ta đã bị đâm xuyên qua người, sao bây giờ lại lành lặn rồi.
Mặc kệ đối phương nghĩ sao, Tử Phong cũng không muốn phải giải thích nhiều, hắn đã gây chú ý quá nhiều rồi, không nên phơi mình trước ánh sáng thêm nữa. Tỉ võ ngày thứ nhất kết thúc, lẽ đương nhiên ba người bọn họ phải trở về phòng trọ chờ vong tiếp theo ngày mai rồi, cũng không thể ở bên ngoài mãi được, hắn thì không có vấn đề, nhưng Diệp Ngưng Tuyết thì có.
Để hai người Hồ Phi Nguyệt cùng Diệp Ngưng Tuyết ở dưới sảnh ăn tối, hắn lấy cớ tu luyện rồi chui vào phòng một mình. Sau khi đóng cửa, hắn ngay lập tức đả tọa, ý thức tiến vào trong không gian của hệ thống.
Bầu trời ở bên trong này lại thêm một lần nữa đầy mây vần vũ, chỉ là chia ra thành hai màu đen trắng riêng biệt, đồng thời, hai bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, Hắc Tử Phong đứng dưới phần mây màu đen, Bạch Tử Phong bên mây màu trắng, giống như chia không gian trong này ra làm hai phần vậy.
“Bọn hắn từ hôm qua đã như thế này rồi, ta cũng không có cách nào a.” Tiểu Linh xuất hiện bên cạnh Tử Phong, nhún vai nói.
“Không có cách là sao, chẳng phải ngươi có thể trấn áp không cho bọn chúng làm bậy sao?”
“Công tử à, đừng nhầm lẫn chứ, ta chỉ có thể ngăn cản bọn chúng kiểm soát cơ thể của ngài mà thôi, chứ không thể nào làm hơn được nữa. Mặc dù ta ghét phải thừa nhận điều này, nhưng bọn chúng thực chất cũng chính là công tử, ba người đều là một cả, ta sao có năng lực có thể áp chế cả chủ nhân của mình được.” Tiểu Linh thở dài.
Nghe nàng ta nói cũng có lí, Tử Phong đành thôi không truy hỏi nữa, nhìn bầu trời như chia ra làm hai phần đen trắng, hắn không khỏi nhíu mày: “Thế lần này bọn chúng lại lên cơn gì nữa đây??”
“Cũng không có gì, hai tên đó không có gì làm, quay ra đánh nhau một trận long trời lở đất, sau đó rốt cuộc không phân thắng bại nên lại trở về không gian riêng của mình.”
Mẹ nó, lão tử ở bên ngoài đánh nhau, ở trong này các ngươi làm loạn, rảnh rỗi quá a. Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng mà ít nhất thì hắn cũng không bị mất quyền kiểm soát cơ thể, đối với hắn thì như vậy tốt hơn.
“Có cách nào để ta loại bỏ hai tên quái thai này không?”
Tiểu Linh trực tiếp lắc đầu: “Không có, công tử và bọn chúng vốn là một thể, loại bỏ chúng đi thì không khác nào ngài tự sát cả, dù cơ thể không chết nhưng tinh thần thì sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, lúc đó ngài sẽ trở thành một tên ngốc không biết cái gì cả. Chỉ có một lựa chọn duy nhất cho ngài mà thôi, chọn một trong hai tâm ma, dung hợp với hắn, ngài vẫn sẽ chiếm chủ đạo trong suy nghĩ hành động, nhưng tư duy, tính cách của ngài sẽ bị tâm ma đó ảnh hưởng một cách triệt để……”
“Nói ngắn gọn thì ta đang phải chọn giữa thiện và ác chứ gì?” Tử Phong ngắt lời.
“Nói vậy cũng được, tuy nhiên, ta khuyên công tử nên làm ra lựa chọn nhanh lên, tuy ta có thể áp chế bọn chúng, nhưng không thể kéo dài mãi được, tâm ma không giải thì sẽ tự động mạnh lên không ngừng, đến lúc bọn chúng trở nên mạnh quá mức thì ngài sẽ trực tiếp bị thôn phệ chứ đừng nói là dung hợp hay gì nữa đâu.”
Tử Phong có chút đau đầu, cái hệ thống chết tiệt, thà rằng cữ giữ nguyên bình cảnh như bình thường đi cho xong, tự nhiên nảy ra cái trò bỏ qua bình cảnh, nhưng chắc chắn sẽ có tâm ma, báo hại hắn phải đau đầu nhức óc nghĩ cách ứng phó. Chọn thiện hay chọn ác, đối với hắn không quan trọng, vấn đề đó là dù chọn bên nào, hắn cũng mất đi sự “tự do” của bản thân. Hiện tại hắn muốn gì làm nấy, làm việc ác, làm việc thiện, tất cả chỉ trong một ý niệm của hắn, nếu Tử Phong dung hợp với một trong hai nhân cách, sự tự do đó sẽ biến mất.
Tiếng ồn ào huyên náo inh ỏi từ bên ngoài phòng truyền vào khiến Tử Phong tỉnh lại, hắn không khỏi nhăn mày, bên ngoài làm gì mà ồn ào như vậy, hình như nghe loáng thoáng có tiếng người to tiếng. Lẩm bẩm chửi đổng mấy câu, hắn đang định quay trở lại không gian hệ thống để bàn bạc với Tiểu Linh, bất ngờ hắn nghe thấy một tiếng hét có phần hơi quen quen một chút, giây sau, hắn liền nhận ra tiếng thét đấy thuộc về ai, ngay lập tức, chiếc mặt nạ Thiên Ma Diện xuất hiện trên mặt, hắn trực tiếp phá tan cánh cửa phòng lao ra ngoài.
Tiếng thét đó lại vang lên một lần nữa, hai cánh tay Tử Phong liền bốc lên một ngọn lửa màu đỏ, trong nháy mắt liền bốc lên sau đó tan đi, để lộ hai cánh tay đã được bọc giáp.
“Ầm!!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, Tử Phong trực tiếp đấm thủng sàn nhà dưới chân, một đường lao thẳng xuống bên dưới sảnh. Từ phòng trọ của hắn ở trên lầu bốn, mọi người trong khách điếm liên tục nghe thấy những tiếng nổ đinh tai nhức óc, thậm chí còn cảm thấy nền đất dưới chân rung rinh giống như có động đất.
Sau khi phá tan mấy cái nền nhà, Tử Phong hạ cánh đánh rầm một tiếng xuống sảnh ở lầu một, mang theo một đống gạch đá vỡ vụn trút xuống. Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là Hồ Phi Nguyệt cùng Diệp Ngưng Tuyết đang bị vây vào một góc bởi một đám người, một người trong số đó đang nắm lấy tay Diệp Ngưng Tuyết giống như là đang là động tác kéo, tiếng thét vừa rồi cũng là từ tiểu nha đầu này mà ra.
Mặc dù không biết tại sao Hồ Phi Nguyệt đứng ở bên cạnh lại tỏ ra giống như một cô nương chân yếu tay mềm, nhưng nó cũng không thay đổi sự thật rằng, có người đang muốn khi dễ người của hắn. Phủi phủi bụi bặm đất cát trên người, Tử Phong bẻ khớp cổ răng rắc, cười lạnh lẽo:
“Đám súc vật bọn ngươi định làm gì??!!”
“Ồ, hai cô nàng này là người của ngươi à, vậy thì nghe đây, ngoan ngoãn chắp tay dâng hai người đó lên cho bổn thiếu gia thưởng thức, có lẽ sau đó ta sẽ cao hứng mà trọng thưởng cho ngươi, đừng có rượu mới không uống đi uống rượu phạt a.” Một tên công tử béo ú đi ra từ sau lưng mấy tên vai u thịt bắp đang bao vây lấy hai người Hồ Phi Nguyệt, người này tướng ngũ đoản, cơ thể mập mạp, khuôn mặt phì nộn, trên tay phe phẩy một chiếc quạt mặc dù thời tiết buổi đêm có chút hơi lạnh.
Khách của tửu điếm ngay lập tức chạy hết ra ngoài, một số thì nán lại xem cuộc vui, không ít người nhếch mép lên cười, hiển nhiên là họ biết tên mập mạp này là ai.
“Ồ, ghê quá ta, vậy nói ta nghe lí do gì để ta phải dâng nữ nhân của ta lên cho ngươi, hả cái tên mập đ-t kia??” Tử Phong mỉa mai.
“Nè, hắn vừa gọi là ta gì?” Công tử mập mạp liền quay sang hỏi một tên người hầu đứng bên cạnh.
“Dạ, hắn ta gọi công tử là tên mập đ-t ạ……..ấy chết. Tên kia, sao ngươi lại dam gọi công tử nhà ta là tên mập………..à không, ngươi có biết công tử nhà ta là ai không. Ngài là con trai của thành chủ Giác Vi thành, cũng là nơi mà ngươi đang đứng đó, khôn hồn thì mau làm theo những gì công tử nhà ta đã phân phó đi!!”
Mọi người ở xung quanh bất chợt có cảm giác không khí dường như vừa mới giảm đi mấy độ, có chút lành lạnh. Chỉ thấy hai vai Tử Phong rung lên, sau đó, một tiếng cười đứt quãng giống như quỷ khóc vang lên từ miệng hắn:
“Khậc khậc khậc, đúng là đi đâu cũng gặp thể loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ta mặc xác cha của ngươi là thành chủ Giác Vi thành hay là cái củ cải gì, kể cả quốc vương đến đây cũng không thể chạm vào nữ nhân của ta được!!”
Tên người hầu thấy Tử Phong nói vậy, giơ một tay lên chỉ thẳng vào hắn, miệng lắp bắp: “Ngươi, ngươi, láo xược……….”
Một tiếng “phập” vang lên, sau đó là một vòi máu bắn tóe ra, một cây gai xương không hiểu từ đâu ra cắm xuyên qua đầu tên người hầu, trục tiếp giết chết hắn ngay tức thì.
“Nói lắm!!” Tử Phong hừ lạnh một tiếng, hạ tay xuống, một cây cốt thứ ngay lập tức mọc lên thế chỗ cho cây cốt thứ mà hắn vừa bắn ra từ lớp giáp trên tay.
Từ khi hắn tiến hóa lên Thiên Ma Tướng, lớp giáp cốt của hắn xuất hiện rất nhiều cốt thứ có hình dạng và kích cỡ kì lạ, chỉ đến gần đây hắn mới biết chúng có khả năng phóng ra giống như là đạn bắn vậy, uy lực vô cùng khủng bố, tuyệt đối không thua gì đỉnh cấp ám khí cả. Vừa rồi cũng chính là một cây cốt thứ từ trên tay hắn bắn ra đã kết liễu sinh mạng của tên người hầu bẻm mép, tốc độ nhanh tới mức không ai cảm nhận được bất kể thứ gì.
Lắc mình một cái, Tử Phong xuất hiện bên cạnh Diệp Ngưng Tuyết trong tích tắc, một cú lật tay trực tiếp thổi bay đầu tên đại hán đang nắm lấy tay Diệp Ngưng Tuyết thành một đám bầy nhầy màu đỏ trắng vô cùng bắt mắt, hắn không quên bồi thêm một cú đá, đạp bay cơ thể không đầu đó tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung trước khi rơi thẳng xuống bàn của một thực khách đang say rượu.
Cái xác không đầu rơi xuống đập nát cái bàn, khiến vị thực khách say rượu kia liền nổi giận đứng lên, rút kiếm trên người ra muốn chém nhau với Tử Phong, nhưng ngay lập tức một cây cốt thứ bắn tới, thổi bay luôn lưỡi kiếm trên tay hắn, biến nó thành một thanh kiếm cụt, và trước khi hắn ta định dâng hiến cái mạng của mình cho Tử Phong, đã có vài người lao ra túm lấy tên say rượu lôi ra chỗ khác.
Giết một người ngẫu nhiên như tên say rượu đó cũng chả phải là cái gì khó khăn đối với Tử Phong, chỉ là hắn không muốn chấp nhặt với người say cho nên mới bắn rụng thanh kiếm của tên đó mà thôi. Từ người hắn bất chợt bùng lên một luồng sát khí kinh thiên khiến tất cả mọi người xung quanh phải cảm thấy khó thở. Nhìn cổ tay của Diệp Ngưng Tuyết đỏ ửng lên, Tử Phong không khỏi nổi giận, con mẹ nó hắn không đi ức hiếp người khác thì thôi, giờ lại có người dám đè lên đầu người của hắn ư, ngại sống quá lâu à.
"Mau giết hắn, đừng để hắn chạy!!" Tên công tử béo ú vội la lên, ứng với lời của hắn, đám hộ vệ cục mịch ở xung quanh dường như không hề để ý đến đồng đội mình vừa mới bị giết, đồng loạt lao lên nhắm Tử Phong mà rút kiếm chém tới.
"Một đám Tướng cấp mà dám múa trước mặt ta ư??"
Tử Phong cười lạnh một tiếng, cả người tỏa ra khí thế bức nhân, không dùng Thuấn bộ, hắn chỉ sử dụng tốc độ của bản thân, vô cùng nhanh nhẹn lao tới đám hộ vệ. Dùng một quyền đập bạo đầu một tên, Tử Phong xoay người, tung ra một cước xé gió, trực tiếp cắt đôi một tên hộ vệ ra làm hai nửa, nội tạng cùng máu tươi tràn ra đầy đất.
Không cần nhìn, hắn đưa tay ra sau tóm lấy một thanh kiếm chém tới sau đó kéo mạnh, đối phương bị kéo về phía Tử Phong, một cái cùi chỏ trực tiếp đập nát đầu của tên hộ vệ đó ra. Nhảy lên không trung, hắn tóm lấy đầu một tên, nắm móng vuốt như năm chiếc móc cắm ngập vào trong xương sọ của tên hộ vệ. Giơ chân đạp vào vai tên hộ vệ, Tử Phong nhẹ nhàng xé đầu tên hộ vệ đó ra khỏi cơ thể, kéo theo đằng sau là một đoạn xương sống vẫn còn dính liền.
Tử Phong tả xung hữu đột, chỉ trong thời gian chưa tới giây, hắn trực tiếp làm cỏ mười mấy tên hộ vệ. Hóa chưởng thành đao, hắn chẻ đôi đầu một tên hộ vệ cuối cùng, sau đó dùng một ánh mắt giết người nhìn về phía công từ mập mạp, xung quanh hắn là một đám máu thịt lầy lội bốc lên mùi tanh gay mũi.
Tên công tử béo mập đó lúc này đã ngã ngồi ra mặt đất, khuôn mặt trắng bệch không một chút máu, một dòng nước vàng khè chảy ra từ đũng quần ướt nhẹp của hắn, nhanh chóng hòa vào đống máu tươi dưới sàn. Tử Phong đang định đi lên đạp chết tên khốn trước mắt, bỗng một cánh tay kéo hắn trở lại.
Hồ Phi Nguyệt kéo hắn lại, nhẹ nhàng lắc đầu, không đợi hắn thắc mắc, liền nhỏ giọng nói: "Mặc kệ hắn đi, trở về phòng thiếp có chuyện cần nói!"