“Nàng làm gì vậy, để yên ta tát chết con lợn béo này, dám chạm tới nàng thì không thể tha được, cùng lắm thì chúng ta rời khỏi nơi này, thượng cổ di tích hay cái củ khoai gì cũng bỏ hết!” Tử Phong nhíu mày.
“Thiếp biết chàng không quan trọng mấy thứ đó, nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ khác, có cao thủ đang ẩn nấp ở gần đây quan sát chúng ta.” Hồ Phi Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Cao thủ?? Cao tới mức nào cơ chứ?”
“Hai Thánh cấp, và một lố Tôn cấp khoảng mười mấy người nữa. Bọn chúng không phải đối thủ của thiếp, nhưng chúng cũng không có biểu hiện gì ác ý cả, có lẽ bọn chúng đang quan sát chúng ta, còn lí do tại sao thì khó biết.”
Mẹ nó, người ta vẫn nói Thánh cấp như thần long thấy đầu không thấy đuôi, rồi thì cả đại lục chỉ còn vài chục Thánh cấp, ta phi, ít đâu không thấy, chỉ thấy Thánh cấp hở ra cái là xuất hiện một tá, ít ở đâu ra. Tử Phong trong lòng chửi rủa, nhưng cũng phải bội phục vị bảo tiêu Thánh cấp ở bên cạnh mình tới sát đất, tinh thần lực quá kinh khủng a, đến cả Thánh cấp ẩn nấp cũng không thể thoát khỏi thần thức của nàng ta, có thể thấy được vào thời kì toàn thịnh Hồ Phi Nguyệt mạnh ra sao.
Hồ Phi Nguyệt bảo hắn không nên manh động, nhưng Tử Phong lại nghĩ khác, nếu như nàng ta đã nói rằng bọn chúng không có vẻ gì như là mang theo ác ý, vậy tại sao không dụ bọn chúng xuất hiện? Bọn hắn không phải là đối thủ của Hồ Phi Nguyệt, cùng lắm có biến thì tất cả cùng chạy trốn, quá đơn giản.
Cũng không phải là hắn ỷ lại vào sức mạnh của Hồ Phi Nguyệt, mà là hắn không muốn giữ lại một mối lo ở trong tối như thế này, ai mà biết được mục đích đối phương là gì, về sau liệu có đâm một đao sau lưng hắn hay không, tốt nhất là bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước a.
“Nếu như bọn chúng đang quan sát, vậy thì………..phải cho bọn hắn một màn trình diễn trọn vẹn chứ!!” Tử Phong cười lớn một tiếng, giãy ra khỏi cánh tay của Hồ Phi Nguyệt, cả người hóa thành một cái bóng màu đen, lao thẳng tới tên công tử béo mập dưới đất.
Tử Phong tung ra một quyền đơn giản, mà như vậy cũng đã đủ rồi, một quyền đơn giản này của hắn đến Vương cấp còn ăn không tiêu chứ đừng nói là một tên phế vật chỉ biết thải uế ra quần như tên mập này. Ngay khi nắm tay hắn chuẩn bị chạm vào đầu công tử mập, một tiếng hét vang lên cùng với một luồng lực lượng vô hình mạnh mẽ chặn tay hắn lại.
“Dừng tay!!”
Đằng sau lớp mặt nạ, khóe miệng Tử Phong nhếch lên thành một đường vòng cung: “Đúng lúc lắm!”. Giống như đã chuẩn bị từ trước, quyền đầu của Tử Phong nhanh chóng hóa giải lực lượng, thay vào đó thì Truy Hồn Huyết Kiếm đã xuất hiện trên tay hắn. Trực tiếp bỏ qua tên công tử mập mạp dưới đất, Tử Phong vung kiếm lên, mục tiêu là khoảng không gian ở ngay phía trên đầu hắn.
“Nhị thức – Hàn Nguyệt!! Tứ thức – Nguyệt Quang Trảm!!”
Hai trong số bảy thức của Trảm Nguyệt Thất Thức được tung ra, một luồng năng lượng màu xanh dương bao phủ lấy thanh đại kiếm, không ngừng tỏa ra khí thế băng hàn, cùng lúc hắn vung kiếm lên, một đường kiếm quang màu xanh ngọc được chém ra, nhưng khác với Lục thức – Nguyệt Sát Trảm, đường kiếm quang này có kích cỡ vô cùng nhỏ, chỉ dài có vài mét, tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp mà lao đi.
Ngay sau tiếng hô dừng tay, một bóng người từ trên không trung rơi xuống, nhưng đón chào hắn là một đường kiếm quang đang xé rách không gian mà lao tới. Không kịp né tránh, bóng người trên không trung dùng hai bàn tay trần, trực tiếp đỡ lấy đường kiếm quang mang theo khí thế bức nhân đó.
Nếu như Nguyệt Sát Trảm là kĩ năng quần công có sức phá hủy kinh khủng, thì Nguyệt Quang Trảm là phiên bản đơn mục tiêu của Nguyệt Sát Trảm, mang theo uy lực khủng bố cùng với khả năng xuyên thấu bá đạo. Chỉ thấy bóng người trên không trung tuy bất ngờ, nhưng trông vô cùng nhàn nhã mà giơ hai bàn tay lên mà đỡ lấy đường kiếm quang, cơ mà chỉ sau một cái chớp mắt, vẻ nhàn nhã đó đã bốc hơi, thay vào đó, hắn ta phải gồng cứng cả hai tay lên để chặn đường kiếm quang đó lại, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két.
“Vút!!”
Dùng một tư thế vô cùng xảo diệu, bóng đen trên không trung xoay người, thay vì ngạnh kháng chống đỡ, hắn liền tá lực đả lực, đẩy đường kiếm quang đó bay lướt qua người hắn. Nguyệt Quang Trảm mất đi mục tiêu liền tự do bay đi, không một tiếng động cắt xuyên qua một cái cây cổ thụ trên đường bay rồi mới tan biến, sau đó không lâu, cây cổ thụ đó rào rào mà đổ ập xuống, để lộ một vết cắt láng mịn chỗ thân cây, cho thấy sự sắc bén của đường kiếm đó ra sao.
Bóng người đó hạ xuống đất, lúc này Tử Phong mới nhìn rõ diện mạo của người mới đến, không nhìn thì thôi, lúc nhìn rồi thì hắn không khỏi ngạc nhiên: “Là ngươi??!”
Người mới đến, chính là tên chấp sự của Lăng Hư Cung, người mà buổi sáng đã cứu lấy nữ tử giả nam, đồng thời còn bị hắn nổi điên công kích, không ngờ lần sau gặp lại lại bị Tử Phong công kích thêm lần nữa, chỉ khác ở một chỗ đó là lần này hắn đã thực sự đả thương được vị chấp sự này, hai bàn tay vẫn còn đang rỉ máu kia chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Người này ngươi không thể giết được!!” Vị chấp sự dường như cũng không để ý đến việc mình bị đả thương lắm, chỉ tay về phía công tử mập mạp rồi nhàn nhạt nói.
“Hừ, từ lúc nào mà nữ nhân của người khác có thể tùy ý đụng chạm, sau đó phủi mông bỏ đi là được vậy, nếu như ta nhất quyết muốn giết hắn thì sao?” Tử Phong trừng mắt nhìn, không chút nào yếu thế.
“Vậy ngươi có ba lựa chọn, một là bước qua xác của ta, sau đó giết hắn, hai là từ bỏ việc đó, ba là, đồng ý đi với ta một chuyến, tên đó, tùy ngươi xử trí!!” Vẫn thái độ không thèm quan tâm, tên chấp sự nói, không hề có chút ý bảo vệ nào trong lời nói của hắn.
“Rắc!!”
Một tiếng xương vỡ giòn tan vang lên, Tử Phong đột ngột xuất hiện ở bên cạnh tên công từ mập mạp vốn đang ở sau lưng tên chấp sự một cách thần không biết quỷ không hay, trực tiếp bóp nát sọ tên công tử.
“Ta sẽ coi đó là một câu đồng ý, chúng ta đi ngay thôi, đừng lo, sẽ có người dọn dẹp mọi thứ ở đây, nữ nhân của ngươi cũng sẽ có người bảo vệ.” Tên chấp sự tuy có hơi bất ngờ trước hành động đột ngột của Tử Phong, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ buông ra mấy câu sau đó quay người đi.
Màu đỏ trong mắt Tử Phong dần dần biến mất, đôi mắt hắn khôi phục lại màu đen như ban đầu, một dòng máu nhỏ chảy ra từ đằng sau chiếc mặt nạ của hắn. Phun ra một ít máu, hắn không khỏi nghiến răng: “Tên khốn Hắc Tử Phong kia, tự nhiên sử dụng Vực làm gì, khiến ta bị thương. Còn nữa, Tiểu Linh, chẳng phải ngươi đã nói sẽ áp chế hắn hay sao, làm ăn kiểu gì thế.”
“Bớt đổ lỗi đi, ngươi cũng đã định đồng ý rồi, ta chỉ là thực hiện mà thôi. Vả lại, càng sử dụng Vực, cơ thể ngươi sẽ càng làm quen với nó hơn, ngươi không nhận ra rằng so với tình cảnh thê thảm lúc đầu khi sử dụng Vực, với một ngụm máu hiện tại thì cơ thể ngươi đã trở nên mạnh hơn rất nhiều à, chỉ vài lần nữa thôi là nó có thể gánh chịu áp lực từ Vực rồi. Ta không thể nào không chuẩn bị cho bản thân được, ta không muốn thôn phệ ngươi sau đó phải sử dụng một cái cơ thể đến Vực còn không chịu nổi đâu.” Giọng nói của Hắc Tử Phong vang lên.
"Ngươi...ngươi.....là một tên điên!!"
"Quá khen, cũng tương tự như ngươi thôi, khậc khậc......"
Không nghe thấy Tiểu Linh trả lời, Tử Phong đành chịu thua, có lẽ hắn cần phải bàn bạc kĩ hơn với nàng ta cách để chống lại sự kiểm soát của tâm ma, nhưng mà đó là chuyện của về sau, hiện tại hắn có việc khác cần quan tâm. Nhìn tên chấp sự Lăng Hư Cung không có vẻ gì là ác ý, hắn quyết định đi theo gã xem sao, dù gì thì nếu đối phương thật sự có ý đồ với hắn, lấy thực lực Tôn cấp của tên chấp sự nếu toàn lực ra tay thì một tên Vương cấp như hắn không thể nào mà đỡ được, xét theo khả năng đó, hẳn là chuyện này không có nguy hiểm gì. Đưa một ánh mắt đầy hàm ý nhìn Hồ Phi Nguyệt, sau khi nhận được một cái gật đầu xác nhận của nàng ta, hắn liền yên tâm, nàng hẳn sẽ bí mật theo dõi hắn, mặc dù không biết nàng sẽ làm như thế nào, nhưng hẳn là Hồ Phi Nguyệt sẽ không để cho hắn bị giết dễ dàng như vậy đâu a.
Ba người đi theo tên chấp sự một quãng đường dài, thực tế thì nói là đi cũng không đúng cho lắm, mà là bay theo mới đúng. Tử Phong cũng đã được Hồ Phi Nguyệt dạy cách để lăng không phi hành, lấy lượng linh lực dồi dào của hắn, phi hành đường dài trên không trung không phải là vấn đề to tát, hắn lưng cõng Diệp Ngưng Tuyết, tay ôm lấy Hồ Phi Nguyệt mà bay theo tên chấp sự, Tên chấp sự cũng ngạc nhiên, hắn cũng không nghĩ rằng một tên Vương cấp như Tử Phong có thể phi hành theo sau lưng hắn một đoạn đường dài như vậy, như thế là không bình thường chút nào đối với một Vương cấp, trong lòng hắn cũng thầm khen ngợi thực lực của Tử Phong, phải biết không như Tôn cấp có thể câu thông thiên địa, lấy linh khí thiên địa trở thành của bản thân, Vương cấp võ giả không thể làm như vậy, phi hành đối với họ mà nói là một việc vô cùng tiêu tốn linh lực.
"Đến nơi rồi!!"
Tên chấp sự dẫn theo ba người tới thẳng phân đà của Lăng Hư Cung trong Giác Vi thành, sau khi dặn dò mấy tên đệ tử phải tiếp đãi hai người Hồ Phi Nguyệt thật tốt, hắn mang theo một mình Tử Phong đi vào bên trong. Tử Phong được dẫn vào một trong một căn phòng nguy nga tráng lệ, một chiếc bàn nhỏ bên trên có một đống giấy tờ, cùng với vài chiếc giá sách đựng đầy thư tịch, trên tường được treo rất nhiều binh khí các loại, ngoại hình vô cùng hào nhoáng, chỉ là không biết công dụng liệu có hào nhoáng được như vẻ ngoài hay không mà thôi.
"Tìm được hắn rồi ư? Lui ra ngoài đi!!"
Một thần bí nhân ngồi ở trên ghế, xoay lưng về phía hắn, chiếc ghế che mất diện mạo của người này, nhưng từ giọng nói thì có vẻ như là một nữ nhân. Tên chấp sự nghe vậy thì có vẻ ngạc nhiên: "Nhưng mà......"
"Không vấn đề gì, ngươi nghi ngờ thực lực của ta sao??"
"Thuộc hạ không dám, vậy thuộc hạ xin phép lui, nếu có gì thì ta ở ngay bên ngoài, ngài có thể gọi bất kì lúc nào." Nói đoạn, tên chấp sự liền đi ra ngoài, không quên dùng một ánh mắt ngờ vực mà nhìn vào bên trong, hắn không hiểu rằng chủ thượng có ý gì khi muốn đưa một tán tu Vương cấp đến đây, nhưng lệnh là như vậy, hắn cũng chỉ biết làm theo mà thôi.
"Ngươi hẳn lúc này không biết được chuyện gì đang xảy ra phải không, từ từ rồi ta sẽ giải thích cho, hiện tại cho ngươi gặp hai người này đã, ra đây đi." Nữ tử giấu mặt nói.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, bức tường bên cạnh bất ngờ dịch chuyển, để lộ ra một thông đạo bí mật, từ trong thông đạo đó, hai bóng người bước ra, nhìn thấy hai người này, Tử Phong không khỏi thầm hô hỏng bét, hắn đã mắc lừa rồi. Chỉ thấy đi từ bên trong thông đạo, thành chủ Thiên Ưng thành Mạc Thương Lan cùng còn gái Mạc Chỉ Tình của hắn bước ra, ôm quyền hành lễ với nữ nhân thần bí, sau đó vô cùng cung kính đứng ở bên cạnh chỗ nàng ngồi.
"Có đúng là hắn ta không??"
"Bẩm chủ thượng, đúng là hắn, hắn chính là người mà thuộc hạ đã nhắc tới!" Mạc Thương Lan nói.
"Vậy hả, thì ra đây là tên sát thủ siêu cấp mà ngươi đã nhắc tới, để ta xem trông hắn ra sao." Chiếc ghế từ từ xoay lại, để lộ ra diện mạo của nữ tử thần bí. Chỉ thấy nàng mặc một bộ cung trang màu trắng, một gương mặt thiên kiều bá mị, làn da trắng như tuyết, đôi môi hồng nhỏ nhắn bên dưới sống mũi dọc dừa, mái tóc dài bồng bềnh như mây, nàng đang nở một nụ cười nhìn Tử Phong, để lộ hàm răng trắng đều như ngọc, tuy không thể sánh với Hồ Phi Nguyệt, nhưng tuyệt đối là một mỹ nhân hại nước hại dân ngang ngửa Diệp Ngưng Tuyết, chỉ khác nhau ở chỗ một người mang theo vẻ thành thục mà thôi.
Đối với Tử Phong mà nói, mỹ nhân hay không không quan trọng, có ai còn đẹp hơn hồ ly tinh nhà hắn ư, vấn đề ở chỗ, đó là diện mạo của nữ nhân thần bí trước mắt, vừa nhìn thấy nàng, hai mắt hắn liền trừng lớn, miệng không tự chủ được mà hô lên: "Giáo quan??!!" và hai chữ này, hắn nói bằng thứ tiếng kiếp trước của hắn.
Nữ tử thần bí trước mắt liền ngay lập tức dừng cười, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi lông mày nhíu lại: "Hai người bọn ngươi, đi ra ngoài đi!!"
Mạc Thương Lan cùng Mạc Chỉ Tình hai người nhìn nhau hơi khó hiểu, sau đó liền đi ra ngoài. Đợi cho hai người kia biến mất, nữ tử thần bí mới nhìn Tử Phong từ trên xuống dưới một hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói: "Ngươi là ai??" và nàng nói bằng thứ tiếng giống hệt với hắn.