Một canh giờ trước.
Hạ xuống bên cạnh một dòng suối nhỏ, Lâm Nguyệt Đồng không khỏi mừng rỡ nói: “Không ngờ ở đây thật sự có một con suối, làm thế nào tên kia biết được nhỉ??”
Lãnh Băng Băng nghe vậy liền cười cười: “Huynh ấy có vô số bản lãnh kì quái, việc huynh ấy biết được cũng đâu có gì kì lạ.”
Nói rồi nhị nữ liền chọn một nơi kín đáo, trút bỏ đi xiêm y sau đó tiến vào dòng sông tắm rửa. Nước suối trong lành ban đêm có hơi chút lạnh lẽo, nhưng đối với võ giả như hai nàng thì nhiệt độ như thế này chẳng ăn thua là bao, hơn nữa hai nàng cũng chỉ muốn cọ rửa sạch sẽ bụi bặm trên cơ thể thôi chứ không có ý định gì khác, nước lạnh hay không không quá quan trọng.
“Băng Băng tỷ….”
Hai người đang tắm, bất ngờ Lâm Nguyệt Đồng cất tiếng gọi khiến Lãnh Băng Băng có chút bất ngờ: “Sao vậy??”
“Tỷ thấy hắn ta là người như thế nào?”
“Ý muội là Tử Phong??”
Khẽ thở dài một cái, Lâm Nguyệt Đồng trầm ngâm nói: “Muội luôn có cảm giác kì lạ mỗi khi đối diện với hắn, không phải là do khí thế của hắn hay là gì, mà là một cảm giác giống như là muội đang đối diện với một con quái vật chứ không phải con người. Mặc dù muội biết những lời này có chút điên rồ, nhưng tỷ thử nghĩ mà xem, bản lãnh của hắn là như thế nào. Từ trước tới nay muội luôn thích đọc sách, cổ thư hay gì muội đều đọc hết, từ cổ chí kim đến nay muội chưa từng nghe thấy bí pháp hay công pháp nào có thể khiến võ giả tàng hình được cả. Ẩn thân thuật là thú có thật, nhưng ẩn thân thuật vẫn có những nhược điểm chí mạng, ít nhất thì lúc di chuyển vẫn có thể gây ra xáo động trong không gian, hơn nữa cchir có thể sử dụng lên chính bản thân, nào có như hắn, mỗi khi tàng hình là hắn giống như biến mất vào không khí vậy, không có không gian dao động, không một tiếng động, thậm chí hắn còn có thể khiến chúng ta tàng hình cũng hắn, thật là kì lạ a!!”
Nghĩ đến cảnh Tử Phong ôm hai người vào ngực, Lãnh Băng Băng không khỏi đỏ bừng mặt, lí nhí nói: “Nhỡ đâu đấy là một loại bí pháp thất truyền thì sao?”
“Được rồi, cứ cho là như vậy đi, vậy còn năng lực tái sinh của hắn thì sao, tỷ có để ý thấy không, bình thường võ giả vốn có năng lực khôi phục vết thương nhanh chóng, thậm chí so với con gián còn sống dai hơn, dù có bị chặt tay chặt chân thì vẫn có thể ghép lại được. Nhưng tỷ có thấy ai có thể mọc lại tay chân từ………..không khí như Tử Phong hắn không, không những thế mà tốc độ còn nhanh tới kinh người nữa chứ. Rồi còn lúc hắn biến thân nữa, có thể coi như là lúc đó hắn dùng bí pháp, nhưng mà tỷ có cảm nhận thấy không, khi mà hắn biến thành hình dạng có sáu ánh tay đó, khí tức của hắn, không, đúng hơn là cái khí tức đặc trưng của hắn trở nên vô cùng mạnh mẽ, có cảm giác giống như là……..”
“Yêu thú!!” Lãnh Băng Băng bật thốt.
“Chính xác, đúng hơn là huyết mạch của yêu thú, trên người hắn chắc hẳn phải có thứ gì tương tự như thế, vậy nên muội mới nghi ngờ, hắn có thể mang hinh dáng con người, nhưng có vẻ như hắn không thực sự là con người.” Lâm Nguyệt Đồng kết luận.
“Nhưng chẳng phải huynh ấy được Lâm trưởng lão phái tới để bảo vệ muội hay sao, ta đoán chắc rằng Lâm trưởng lão phải có nhãn lực hơn chúng ta chứ.”
“Không phải, ban đầu muội trốn ra ngoài, cải trang thành nam nhân sau đó tham dự cuộc tỉ thí ở bên ngoài để chọn người tiến vào di tích, vốn chỉ đùa chơi mà thôi, nhưng không ngờ đối thủ của muội lại là Tử Phong.” Lâm Nguyệt Đồng lắc đầu.
“Vậy kết quả ra sao??”
“Còn ra sao nữa, lúc đầu muội còn chiếm chút ưu thế với Thiểm Quang Bộ, nhưng rất nhanh liền bị hắn đánh cho không còn thấy ngày mai, nếu không phải có một vị chấp sự nhận ra muội lao vào cứu thì có khi hắn đã một quyền đập chết muội rồi. Sau đó thì không hiểu tại sao a di lại thu lấy hắn, bắt hắn phải đi cùng muội tiến vào di tích với danh nghĩa là bảo kê cho muội. Tức là hắn ta trước kia không phải là người của a di, chỉ là người mới được nhận gần đây, nhưng chẳng hiểu sao, muội cứ có cảm giác là hắn với a di giống như là đã quen nhau rất lâu rồi ấy. Nói thật là con người cái tên Tử Phong này có quá nhiều bí mật, nó khiến muội không an tâm.”
Lãnh Băng Băng quay người bước lên bờ, ánh trăng chiếu xuống cơ thể nàng lúc này vẫn còn vương những giọt nước khiến làn da vốn mịn màng trắng trẻo của nàng óng ánh lên vô cùng hấp dẫn. Nàng chậm rãi bước đi, đôi hân dài mảnh khảnh nhẹ nhàng dẫm lên trên những hòn sỏi nhỏ, tấm lưng trần thon gọn khiến bất kì nam nhân nào nhìn vào cũng muốn nổi thú tính, vòng eo nhỏ nhắn, khuôn ngực không quá to cũng không quá nhỏ, cả người nàng không thể tìm ra nổi một khuyết điểm, mọi thứ đều cân bằng một cách hoàn hảo. Lấy ra từ trong không gian giới chỉ một bộ quần áo, Lãnh Băng Băng vừa mặc vào vừa nói:
“Ta không phủ nhận những gì muội nói, nhưng khác với muội, ta cực kì an tâm về huynh ấy a, bốn ngày qua chúng ta đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, nếu không phải nhờ huynh ấy bảo vệ thì chắc giờ này tỷ cùng muội đã phơi thây ở chỗ xó xỉnh nào đó rồi, ai cũng có bí mật, huynh ấy có bí mật thì kệ thôi, ít nhất thì tỷ biết huynh ấy không có ác ý gì với chúng ta cả, thậm chí còn đầy thiện ý khi bảo vệ chúng ta nữa.”
“Nhưng mà đấy chẳng qua là vì lệnh của a di muội………"
Lâm Nguyệt Đồng còn chưa nói hết, Lãnh Băng Băng đã ngắt lời: “Lệnh của Lâm trưởng lão chỉ bảo huynh ấy bảo vệ muội chứ không phải bảo vệ cả tỷ nữa, tuy rằng huynh ấy thực sự rất tàn nhẫn, nhưng tỷ tin huynh ấy là người tốt, bằng chứng là không phải huynh ấy thậm chí liều mạng cũng muốn bảo vệ hai chúng ta sao.”
Lâm Nguyệt Đồng nghe vậy liền không khỏi im lặng, bất chợt cười rộ lên: “Tỷ có nghĩ rằng hắn ta lúc này đang tàng hình ở một bên nhìn trộm chúng ta không??”
“Sẽ không đâu, tỷ tin tưởng huynh ấy!!” Lãnh Băng Băng khẳng định không chút do dự.
Nhìn Lãnh Băng Băng bằng một con mắt quái dị, Lâm Nguyệt Đồng chợt nói: “Tỷ phải lòng hắn ta rồi!!”
Lãnh Băng Băng giật mình bối rối tới mức đánh rơi cả chiếc áo đang cầm trên tay, miễn cưỡng nói: “Muội hiểu lầm rồi, làm gì có chuyện đó a. Tỷ sao có thể thích Tử Phong được!!”
“Trông tỷ kìa, giấu đầu lòi đuôi, khuôn mặt tỷ đã đỏ lựng lên rồi kìa mà còn chối.” Lâm Nguyệt Đồng cười ranh mãnh.
Lãnh Băng Băng đang xấu hổ không chịu được, bỗng nhiên mặt đất dưới chân hai người chợt rung lắc dữ dội, sau đó ầm một tiếng, từ trong lòng sông một cột nước phun thẳng lên trời, bay cao tới vài chục mét sau đó mới rơi xuống. Tử bên trong cột nước đó, một thân ảnh mờ mịt có hình dáng giống như một con thằn lằn lớn phi thân lên sau đó rơi xuống nước đánh ầm một tiếng, tạo thành một con sóng nước cao tới gần mười mét ập thẳng vào bờ.
Lâm Nguyệt Đồng ngay khi cảm thấy không ổn đã lao ra khỏi con suối, lúc này đang cùng Lãnh Băng Băng cấp tốc lui về phía sau. Thân ảnh kia sau khi rơi xuống lòng sông, lúc này mới hiển lộ rõ chân diện mục của mình, chỉ thấy đó là một con thằn lằn kích cỡ khủng bố, toàn thân là một lớp vảy cứng rắn màu đen, cái đầu giống như khủng long, bên trên là hai cái sừng dài, miệng rộng ngoác với chi chít mấy trăm chiếc răng sắc nhọn. Đầu thằn lằn này chỉ lộ nửa thân hình trên mặt nước, một nửa còn lại vẫn còn chôn trong mặt đất nhưng kích cỡ cũng đã đủ khủng khiếp.
Chỉ tính riêng phần đầu kéo dài tới hai chân trước của nó thôi mà kích cỡ đã đủ ăn đứt đầu Hỏa Hạt Vương mà hai nàng gặp trước đấy rồi, còn chưa kể đến toàn bộ thân hình của nó nữa. Con thằn lằn này cũng không có đứng đó mà ngó lấy hai người, thân hình của nó nhanh chóng trồi lên khỏi khỏi mặt đất, chỉ thấy hiện tại khi nó bò hẳn ra ngoài, kích cỡ của nó to như quả núi nhỏ, dọc theo sống lưng là một hàng gai nhọn, mỗi cây gai to bằng một cái cây thực thụ, một chiếc đuôi với chiều rộng của một cây cổ thục ba người ôm đang ve vẩy qua lại, ở cuối đuôi là một thứ gì đó dẹt dẹt giống như một lưỡi đao.
Đầu thằn lằn đứng thẳng người lên bằng hai chân sau, thân hình của nó lúc này không khác gì một quả núi cao tới cả trăm mét, so với đầu Âm Thi khổng lồ Ngụy Siêu biến thành còn cao hơn vài chục mét. Nó nhìn nhị nữ trông như hai con kiến trước mắt mà không khỏi gầm gừ nho nhỏ trong cổ họng, đôi mắt lóe lên quang mang hung tợn.
Thân hình khổng lồ của nó bất chợt động, tuy kích cỡ to lớn nhưng xem ra cũng không phải là trở ngại với nó, ngược lại lại khiến tốc độ của nó so với bình thường thì nhanh hơn vài phần. Nhị nữ vừa nhìn đầu thần lằn khủng bố này động đậy một cái là quay đầu bỏ chạy không chút nghĩ ngợi, nhưng mà vấn đề ở chỗ, tốc độ của nó không thua kém hai nàng, mà nó chỉ cần vươn tay ra một cái là có thể với tới hơn trăm mét, hai nàng chạy đi đâu bây giờ.
Chỉ thấy một cự trảo quét ngang quật ngã một mảng cây cối, vồ trúng Lãnh Băng Băng vốn chưa chạy được bao xa, lại ở gần tầm tay của con thằn lằn hơn. Cự trảo tóm lấy cả người Lãnh Băng Băng nhấc lên giống như đang nâng một que tăm, cảm giác cơ thể bị xiết chặt đến mức đau đớn cùng sự sợ hãi khiến nàng ta la lên thất thanh.
Đầu thằn lằn tóm lấy Lãnh Băng Băng giơ lên trước mặt, đôi mắt khủng bố của nó lóe lên quang mang dữ tợn, cự trảo càng xiết chặt lại khiến nàng có cảm giác như là nó đang bóp nát nửa thân dưới của mình vậy.
Đúng lúc này, có tiếng ầm ầm vang lên, một bóng người phá tan không gian bay đến như thiểm điện, thân ảnh này với tốc độ khủng khiếp trong nháy mắt liền tiến sát tới đầu của con thằn lằn, ngay khi chạm tới nơi liền tung ra một quyền. Chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm chát chúa vang lên khiến người khác chói tai, một làn sóng xung kích từ chỗ va chạm lan ra tạo thành một cơn gió mạnh, đầu thằn lằn giống như bị cự thạch đập phải, cả người nghiêng đi sau đó ngã sang bên cạnh, cự trảo vẫn nắm chặt lấy Lãnh Băng Băng.
Cảm nhận cự trảo ngày càng xiết chặt lại, Lãnh Băng Băng bất tri bất giác liền chảy nước mắt, chẳng lẽ nàng phải chết ở nơi này sao?? Bỗng nhiên một tiếng lách tách vang lên, sau đó là một tia lôi điện to bằng bắp tay phóng tới, Tử Phong đột ngột phóng tới trước mặt nàng, Phá Lôi Thương trong tay hắn lấy tốc độ cực nhanh mà đâm vào cự trảo, lôi điện cường hãn nổ tung tạo ra vô số tia lửa điện xuyên thẳng vào bên trong cự trảo khiến nó tê liệt. Quyền đầu Tử Phong nắm chặt, năng lượng đen tràn ngập trên cánh tay, hắn nhắm thẳng tới một móng vuốt của cự trảo mà tung ra một quyền toàn lực.
“Hư Thiểm Quyền!!!”
Lại một tiếng kim loại va chạm đến điếc tai vang lên, lớp vảy cứng rắn vô bì trên cự trảo bị lõm vào một cái hố sâu, nhưng cánh tay bọc giáp cốt của Tử Phong thì lại võ vụn ra thành từng mảnh, để lộ ra cánh tay trần bên trong lúc này đã gãy thành mấy đoạn. Không có thời gian để mà lo lắng tới chút đau đớn đó, Tử Phong huy động Phá Lôi Thương, nhắm thẳng chỗ lõm trên lớp vảy mà hắn vừa tạo ra, trực tiếp đâm mũi thương vào.
“Chấn Thiên Lôi Đình!!!”
Phá Lôi Thương vốn liên tục tỏa ra những tia sét màu trắng, lúc này những tia sét này toàn bộ liền biến thành màu đen tuyền, từ đầu mũi thương lóe lên quang mang hai màu đen đỏ, một tia sét to bằng bắp tay được bắn ra, nhưng khác với những tia sét ban đầu Tử Phong chém ra, tia sét này thập phần ngưng tụ, không ngờ cứ như vậy mà xuyên thủng qua lớp vảy cứng rắn kia như xuyên qua đậu hũ, trực tiếp đâm thủng một ngón trên cự trảo.
“Bạo!!” Tử Phong lẩm bẩm một tiếng.
Chỉ thấy tia sét đang xuyên qua ngón của cự trảo chợt run rẩy, vô số tia sét nhỏ ti li từ bên trong chiếc ngón thoát ra bên ngoài, sau đó ầm một tiếng, cả chiếc ngón liền tứ phân ngũ liệt, nổ tung thành vô số mảnh máu thịt rời rạc. Mất đi chiếc ngón kiềm chế, Lãnh Băng Băng liền thoát khỏi cự trảo, đau đớn trên cơ thể khiến nàng gần như hôn mê, vô lực mà rơi xuống dưới đất. Chỉ là khi nàng chuẩn bị chạm đất, cả người nàng bất chợt tiến nhập một lồng ngực quen thuộc khiến nàng trong khoảnh khắc liền trở nên an tâm hơn vạn phần.
Tử Phong thành công kích nổ ngón tay của đầu thằn lằn kia nhờ vào chiêu thức vừa có được từ thanh Bảo khí Phá Lôi Thương, cứu thoát được Lãnh Băng Băng khỏi cự trảo đang xiết chặt, nhưng nàng lại không giữ được sự tỉnh táo khiến hắn lại phải lao xuống, ôm lấy cơ thể đang rơi tự do của nàng sau đó giơ lưng ra mà tiếp đất hộ nàng. Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy năm giây đồng hồ.
“Ầm!!”
Đất đá bắn lung tung khi Tử Phong ôm Lãnh Băng Băng rơi xuống đất tạo thành một cái hố, Lâm Nguyệt Đồng lúc này mới hớt hải chạy tới, vội vàng hỏi: “Hai người có sao không??”
Nhảy ra khỏi cái hố, Tử Phong nhẹ nhàng đặt Lãnh Băng Băng lúc này đã tỉnh táo lại một phần xuống đất, túm lấy cánh tay gãy của mình, chịu đựng nỗi đau đớn khôn cùng mà ghép lại những khúc xương cho nó vào đúng vị trí, sau đó dùng kĩ năng Tái sinh siêu tốc ở cường độ cao để nhanh chóng gắn liền xương bị gãy.
“Lâm Nguyệt Đồng, cô mau chóng đưa Lãnh Băng Băng chạy đi càng xa càng tốt, ta sẽ cố gắng đánh lạc hướng nó, mẹ nó chứ, tại sao hai người các cô lại có thể trêu chọc tới một đầu Thổ Hành Địa Long lục giai sơ cấp cơ chứ, đúng thật là có muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được.” Tử Phong nhìn con thằn lằn khổng lồ trước mắt đang chậm rãi bò dậy mà lo lắng nói.
Không nghe thấy động tĩnh gì, Tử Phong quay lại thì thấy Lâm Nguyệt Đồng còn đang đứng sững sờ, hắn liền gầm lên: “Còn không mau đi đi, đừng để lãng phí thời gian, ta cũng không nắm chắc có thể cầm cự với nó trong bao lâu đâu!!”
Lâm Nguyệt Đồng lúc này mới sực tỉnh, vội vàng dìu lấy Lãnh Băng Băng, sau đó tung người chạy thật nhanh ra xa. Nhìn hai nữ nhân đang chạy thục mạng, Tử Phong lúc này mới hướng ánh mắt trở lại lên người Thổ Hành Địa Long, bây giờ cũng đã đứng dậy được và đang chằm chằm nhìn vào “con kiến” nhỏ trước mặt có thể đánh ngã và làm bị thương bản thân mình.
“Ài, liều mạng thôi!! Chân dạng – Phù Quang Di Ảnh!!!” Tử Phong thở dài một tiếng, sau đó nhảy lên không trung, một tiếng nổ vang lên, hắn hóa thành một đạo quang ảnh phá không bay đi.
Thổ Hành Địa Long nhìn đạo quang ảnh đó một chút, sau đó mới gầm lên một tiếng, di động cơ thể khổng lồ của nó mà lao đi đuổi theo Tử Phong, màn đuổi bắt giữa một người và một thú bắt đầu!!