Thiên Hành đế quốc, kinh thành, hoàng cung, tiếp tục thu nhỏ hơn nữa đến khu vực lãnh cung bị bỏ hoang, nay đã trở thành nơi nghỉ chân của một vị cung phụng thần bí mà chỉ có đương kim nữ hoàng Triệu Thanh Thanh mới biết, vị “Diêm La Đế Quân” khiến toàn bộ đông đại lục sôi lên sùng sục không như tất cả vẫn nghĩ, hắn chẳng hề có dấu hiệu nào như muốn diệt môn thêm một thế lực nào khác, trái ngược lại, vị đại lão này gần như mặc kệ gió thổi mưa rơi bên ngoài, thảnh thơi nằm một chỗ phơi nắng, bộ dáng lười biếng đến cả nhấc tay nhấc chân cũng không muốn làm.
Diêm La Đế Quân, đúng hơn là Tử Phong, ngày hôm đó sau khi rời khỏi Thiên Cơ Tông, dựa theo chỉ dẫn của Mai Tôn Giả, trực tiếp dùng thủ đoạn thô bạo nhất đem toàn bộ hai mươi mốt cỗ thế lực đã đầu nhập vào Thái Diễn Thánh Địa nhổ tận gốc, hơn nữa lần này hắn tuyệt đối không mang theo chút tâm lí chơi đùa hay là nhàn nhã nào cả, hai mươi mốt cái thế lực chính là hai mươi mốt lần triệu hoán Địa Ngục Môn, dùng thực lực tuyệt đối tàn sát hết thảy, mỗi nơi dừng chân không quá mười lăm phút đồng hồ, trong vòng một ngày liền kết thúc “công việc”, tạo nên cái thành tựu khiến giang hồ dậy sóng kia.
Hơn một trăm ba mươi vạn nhân mạng chết trong tay của Tử Phong, chỉ là hắn hoàn toàn không cảm thấy có chút vấn đề gì, giống như hắn chỉ đang đạp chết vài con côn trùng không đáng chú ý chứ không phải là hơn trăm vạn người sống sờ sờ.
Khiến Tử Phong có chút ngạc nhiên đó là không ngờ tử địch của Lăng Hư Cung là Lăng gia lại cũng là con chó của Thái Diễn Thánh Địa, thì ra cái gọi là tử địch giữa hai thế lực này cũng chỉ tựa tựa như là hậu cung tranh sủng mà thôi, thật là nhàm chán.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng thấy hợp lí, Lăng Hư Cung đứng sau Càn Nguyên đế quốc, Lăng gia đứng sau Xuất Vân đế quốc, nhưng theo như hắn cảm nhận thì thực lực của hai thế lực này xem ra còn kém hơn cả các siêu nhất lưu thế lực khác, có thể nắm trong tay cả một đế quốc rộng lớn bao trùm ức vạn dặm cương vực như vậy, không có hậu đài chống lưng mới là lạ.
Thêm một chuyện bất ngờ nữa là Âm Ma Tông cũng là chó của Thái Diễn Thánh Địa, hơn nữa lại là một quân cờ được ẩn giấu chôn xuống không biết từ bao giờ, bởi vì thông qua một vài con đường nhất định có thể đại khái đoán được kẻ đứng sau Lăng Hư Cung và Lăng gia là ai, nhưng chưa từng có một ai nhìn ra được giữa Âm Ma Tông và Thái Diễn Thánh Địa có liên hệ.
Một Thánh Địa chính đạo như Thái Diễn Thánh Địa mà lại chôn xuống một khỏa quân cờ ma đạo như Âm Ma Tông, xem ra mưu đồ của cái gọi là “Thánh Địa chính đạo” này cũng không đơn giản.
Cơ mà biết thì biết như thế, Tử Phong cũng không thèm để ý lắm, thù mới hận cũ tính toán luôn một thể, Thái Diễn Thánh Địa hắn còn không sợ đắc tội, một cái Âm Ma Tông thì như thế nào, cũng chỉ là một cái siêu nhất lưu thế lực mà thôi.
Kể từ lúc trở về Thiên Hành đế quốc, Nhạc Tư Kỳ liền kéo theo Diệp Mị Nhi trực tiếp bế quan, một phần là để củng cố cảnh giới, còn Mị Nhi cũng cần phải tiêu hóa đống “thức ăn” mà nàng mới nuốt vào, đồng thời cũng là để nhường lại không gian cho Diệu Yên, Tuyết Phi Nhan và Dương Tử Hàm thân mật với Tử Phong.
Dương Tử Hàm mặc dù biết ẩn ý bên trong, nhưng nàng hiện giờ có chút không giống khi xưa, nói chung là mặc dù đã quyết ý thề sống thề chết muốn ở bên cạnh Tử Phong, nhưng tạm thời hiện tại nàng vẫn chưa thể nào bình ổn tâm tình của mình lại được, dù sao thì chuyện giữa hai người cũng quá phức tạp, không phải chỉ là vài ba câu liền có thể giải quyết, nàng chỉ có thể dùng thời gian để làm dịu đi tất cả.
Vì lẽ đó mà nàng cũng trực tiếp bế quan, nghe nói là gặp lại Tử Phong khiến cọc tâm sự trong lòng được thả xuống, cảnh giới kẹt cứng bấy lâu nay buông lỏng, nàng muốn nắm chắc cơ hội này để đột phá.
Thế là ngay cái hôm trở về, Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan liền trực tiếp lôi Tử Phong vào trong phòng đóng cửa, làm cái chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đấy, dù sao thì tiểu biệt thắng tân hôn, vốn là lão phu lão thê với nhau, có gì mà thẹn thùng cơ chứ.
Tuyết Phi Nhan hiểu rõ khuê mật hảo hữu Diệu Yên của mình, nàng cười cười mà nhường lại đêm đầu tiên cho Diệu Yên cùng Tử Phong thân mật.
Diệu Yên ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa tổn thương trong chuyện tình cảm ở quá khứ khiến tâm linh của nàng thật sự rất nhạy cảm và mỏng manh, thiếu cảm giác an toàn một cách mãnh liệt, bảy năm nay đối với Tử Phong là hành hạ tra tấn, đối với nàng sao lại không phải là một trận dày vò đau đớn?
Tử Phong so với ngày xưa còn muốn lạnh lẽo bất cận nhân tình hơn, nhưng hắn vẫn là nam nhân, vẫn có nhu cầu sinh lý bình thường, đối với thê tử của mình thì lại càng không có lí do gì để kiềm chế, việc cả hai giống như hai đoàn lửa nóng hừng hực quấn lấy nhau cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Tình dục đối với Tử Phong không phải là thứ gì đó cấm kị, hắn không mê luyến sắc dục nhưng cũng sẽ không trực tiếp cấm dục làm hòa thượng, hơn nữa chuyện nam nữ đối với hắn và cả Diệu Yên lúc này đều là chuyện tốt, thân thể vui sướng, tâm linh cũng được an ủi.
Với hắn thì chuyện giường chiếu giống như là một sự đánh lạc hướng, tạm thời để cho hắn quên đi sầu não cùng với đau đớn vẫn luôn hành hạ bản thân từng phút từng giây.
Còn với Diệu Yên, chuyện này giống như là sự phát tiết, nàng đem hết lo lắng, đau khổ, dằn vặt cùng với cảm giác sợ hãi và thiếu an toàn bao năm nay một lượt phóng thích ra bên ngoài.
Nửa đêm, khi mà liệt hỏa đã lặng xuống, Diệu Yên cả người tê liệt mềm nhũn như một vũng bùn nằm trên giường, thân thể thon nhỏ trắng mịn ánh lên quang mang huyền ảo dưới ánh trăng dịu dàng đẹp không cách nào tả xiết, nàng cứ thoải mái nằm đó, gương mặt đỏ ửng sau cao triều chưa rút, ánh mắt thủy nhuận ngập nước tràn ngập yêu thương mà quan sát Tử Phong.
Nàng nhìn phu quân đang chậm rãi dùng một chiếc khăn ẩm ấm áp lau khắp thân thể dương chi bạch ngọc của mình, gột rửa đi dấu vết còn lại sau một trận mây mưa, động tác nhẹ nhàng trìu mến tựa như đang thưởng thức một kiện vật phẩm trân quý vô giá có một không hai trên đời.
Cảm nhận được sự thoải mái đến từ từng cử chỉ vuốt ve của Tử Phong, Diệu Yên không khỏi cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng, tất cả những cảm xúc tiêu cực tích lũy suốt bảy năm qua trực tiếp tiêu biến không còn lại chút vết tích.
Tới cảnh giới của nàng hay Tử Phong, cơ thể vốn không dính một hạt bụi, dù vừa làm xong chuyện nam nữ mà có chút loạn thì cũng chỉ cần một đạo thủy hệ thuật pháp đơn giản cũng có thể khiến cơ thể trở nên sạch sẽ.
Nhưng mà từ trước tới nay, bất kể khi nào cùng giường chung gối với Tử Phong, hắn đều sẽ phục vụ nàng như thế này, tuyệt nhiên không dùng đến thuật pháp để làm sạch.
Thế giới này tuy nói là cường giả vi tôn, nhưng địa vị của nữ nhân so ra vẫn không bằng nam nhân, Diệu Yên tự thân cũng là cường giả nhưng quan niệm thâm căn cố đế ở Huyền Linh đại lục vẫn còn đó, đối với việc phu quân của mình tự tay săn sóc, nàng luôn cảm thấy một sự thỏa mãn không gì sánh bằng, sự cưng chiều, sủng ái và thương yêu của Tử Phong khiến phương tâm của nàng luôn luôn sung sướng, vui vẻ, thầm nghĩ rằng mình đã chọn được một vị phu quân tốt.
Nhưng Diệu Yên cũng biết Tử Phong không chỉ có một nữ nhân là nàng, thậm chí tình cảm của hắn với mỗi nữ nhân cũng không đồng đều, ít nhất nàng rất rõ ràng rằng, tình cảm của Tử Phong dành cho Hồ Phi Nguyệt lớn hơn rất nhiều so với những người còn lại.
Cơ mà nàng không cảm thấy phiền lòng, bởi vì thế đạo này chính là như vậy, nam nhân cường đại tam thê tứ thiếp là chuyện thường như cơm bữa, một cường giả như hắn có hậu viện mấy trăm thậm chí cả ngàn nữ nhân cũng không có gì là lạ, so với những người đó, Tử Phong có thể được coi là vô cùng biết tiết chế.
Nói không ghen là giả, Diệu Yên thân là một nữ nhân, nàng cũng có ham muốn chiếm hữu như bình thường, chỉ là chính bởi vì nàng là một nữ nhân, nên nàng càng hiểu rõ ở trong cái thế giới này, có thể tìm được một đấng lang quân như Tử Phong chính là việc khó như lên trời.
Thực lực cường đại, thân phận khủng bố nhưng lại không hề cao ngạo lạnh lùng, chỉ coi nữ nhân như công cụ tiết dục và sinh đẻ, ngược lại đối với nữ nhân của mình sủng ái có thừa, tuyệt đối không để cho bất kì ai chịu một chút ủy khuất nào, vô cùng tận lực đối xử với từng người một cách tốt nhất có thể.
Tử Phong chưa từng che giấu việc hắn dành nhiều tình cảm hơn cho Hồ Phi Nguyệt, nhưng ở trong mắt Diệu Yên, đó ngược lại là một ưu điểm, điều đó không có nghĩa là trong mắt hắn bản thân nàng chẳng là cái gì, hắn không nhất thiết phải giấu diếm, mà dựa vào biểu hiện của Tử Phong, nàng biết rằng hắn thực sự coi nàng là thê tử của mình, hắn không muốn che giấu bất kỳ chuyện gì, hắn không muốn tỏ ra giả tạo trước mặt nàng.
Một nam nhân có thể thẳng thắn phô bày mọi sự tốt đẹp cùng xấu xa của bản thân cho nàng xem, Diệu Yên lại càng cảm thấy chân thực, yên tâm hơn, nàng còn có thể cầu điều gì nữa.
Trên thực tế thì Tử Phong không hề cố ý thể hiện ra như vậy, mà hắn thực sự cảm thấy việc mình đối xử tốt với nữ nhân của mình chính là chuyện đương nhiên.
Hắn là nam nhân, hắn cũng có mộng tưởng thành lập hậu cung oanh oanh yến yến của riêng mình, nhưng Tử Phong cũng biết như vậy là không công bằng với mỗi nữ nhân của mình.
Vậy nên ban đầu khi Hồ Phi Nguyệt muốn hắn tiếp cận Diệu Yên, hắn mới chần chừ không muốn làm như vậy, bởi vì đó chính là lừa gạt tình cảm của con gái nhà người ta, nếu hắn làm như thế thì có khác gì với mấy tên cặn bã hoa hoa công tử mà hắn vẫn luôn căm ghét đâu.
Vì lí do đó cho nên khi Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan trở thành nữ nhân của Tử Phong, hắn liền bất chấp mà tận lực sủng ái, thương yêu cả hai mà không trông chờ hồi báo hay gì cả.
Đừng hiểu lầm, như vậy không có nghĩa là hắn không có tình cảm với bọn họ mà chỉ đơn thuần là vì áy náy, hắn thực sự coi bọn họ là nữ nhân của mình, là người mà bản thân có thể trả giá hết thảy để mang đến một cuộc sống tốt đẹp cho bọn họ.
Đó không phải là trách nhiệm của một nam nhân, mà theo Tử Phong thì đó chính là quyền lợi của hắn, quyền lợi được yêu thương nữ nhân của mình.
Tử Phong vệ sinh sạch sẽ cho Diệu Yên xong liền nằm lên giường, nhẹ nhàng đem mỹ nhân ôm vào trong lòng, một bên chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra trong suốt mấy năm qua, một bên nói những lời tâm tình chân thành với nàng.
Diệu Yên rúc vào trong lòng tình lang, cảm nhận được tình ý của Tử Phong qua từng lời nói đường mật mà phương tâm không khỏi mềm mại, cả người như hóa thành một dòng nước ấm, chỉ hận không được hòa thành một thể với phu quân của mình.
Nghĩ đến đây, Diệu Yên bỗng có chút đỏ mặt, tình nồng dâng lên khiến nàng muốn hiến thân thêm một lần nữa, nhưng thực tế thì cơ thể nàng lúc này đến cả nửa phần lực lượng cũng không có, dù biết rằng Tử Phong vẫn chưa tận hứng nhưng nàng cũng không thể làm gì được cả, dù sao thì tố chất thân thể của hắn quá mức kinh khủng, một mình nàng có chút ăn không tiêu.
Tử Phong thì không có nghĩ nhiều như vậy, chưa tận hứng thì chưa tận hứng, hắn cũng không phải là súc vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để nghĩ, ngược lại hắn quan tâm đến cảm thụ của thê tử mình hơn hết thảy, chỉ cần Diệu Yên có thể thỏa mãn thì hắn cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn, vậy là đã đủ rồi.
Chỉ là mọi thứ không bao giờ có thể đoán trước được, khi mà hai vợ chồng đang nằm ôm nhau trên giường, một cái đầu chợt thò vào qua khung cửa sổ, Tuyết Phi Nhan dùng một ánh mắt mờ ám mà nhìn hai người, miệng nhếch lên có chút châm chọc
“Phu quân, Diệu Yên, hai người chơi vui vẻ quá a, ta ở cách đây mấy dãy nhà vẫn có thể nghe thấy được thanh âm, thật sự là củi khô gặp liệt hỏa, chỉ là hình như củi khô bị đốt thành than cốc rồi mà liệt hỏa vẫn còn hừng hực, ngươi vẫn phải cố gắng hơn á, Diệu Yên thân ái.”
Diệu Yên bị khuê mật hảo hữu mỉa mai mà không khỏi thẹn quá hóa giận, chỉ bất quá nàng lúc này đã thực sự kiệt sức, cũng lười không muốn quản, chỉ là ngay sau đó nàng nghĩ đến một kế, vẫn nói phu thê chính là nhất thể, việc mà nàng không làm được thì có thể để phu quân của mình đi làm a.
“Phu quân!” Diệu Yên đột nhiên lên tiếng.
“Gì vậy?” Tử Phong thuận miệng ứng một tiếng.
Diệu Yên nháy nháy mắt cực kỳ tinh nghịch, miệng há ra trực tiếp phun ra hai chữ: “Xử nàng!!”
Tuyết Phi Nhan còn chưa kịp phản ứng thì một luồng hấp lực cường đại liền trực tiếp lôi nàng vào trong phòng, cửa sổ theo đó liền đóng lại, bên trong truyền đến mấy tiếng y phục bị xé rách, sau đó là tiếng hét chói tai mười phần giả vờ của nàng, một đạo bình chướng cách âm chậm rãi bao bọc lấy căn phòng, trả lại sự yên tĩnh cho màn đêm u ám.