Nhị nữ sau đó suốt một tuần liền quấn lấy Tử Phong không rời nửa bước, giống như là muốn phát tiết nỗi nhung nhớ cháy bỏng suốt từng đấy năm qua, Tử Phong cũng vui vẻ mà chiều theo ý của các nàng, dù sao thì đều là nữ nhân của mình, không chiều chuộng thì còn có thể làm gì được nữa.
Cơ mà Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan cũng không phải dạng nữ nhân chỉ biết chìm đắm trong tình yêu mà mê thất bản tâm, ngược lại các nàng tận mắt chứng kiến sự cường đại của Tử Phong khi hắn nhất cử diệt đi một loạt thế lực lớn, những cường giả kinh khủng cao cao tại thượng trong mắt các nàng khi đối mặt với phu quân của mình lại không chịu nổi một kích, nói các nàng không rung động chính là nói dối.
Chỉ là lúc trước không nghĩ tới hoặc đơn giản là không để ý, nhưng hiện tại trông thấy được sự chênh lệch lớn lao giữa Tử Phong và chính bản thân mình, nhị nữ không hiểu sao lại có chút tự ti.
Tự các nàng ngẫm lại đều thấy bản thân có phần không xứng với hắn, địch nhân của Tử Phong các nàng đến một cái cũng đánh không lại, ngoại trừ trông có vẻ đẹp mắt ra thì không còn chút tác dụng nào khác, mà mỹ nhân khắp thiên hạ không thiếu người đẹp hơn nhị nữ, một cảm giác bất an tự nhiên xuất hiện trong lòng mỗi người.
Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan biết rõ rằng dù bản thân chỉ là cái bình hoa vô dụng, Tử Phong cũng sẽ không vì thế mà ghét bỏ các nàng, nhưng về mặt lí trí thì nói như vậy, về mặt tình cảm cả hai vẫn không nhịn được mà có chút lo lắng.
Vậy nên sau gần một tuần quấn quít bên người Tử Phong, cả hai liền cùng bế quan tu luyện, quyết tâm dù không thể trực tiếp giúp đỡ tướng công trảm sát địch nhân, cũng tuyệt đối không làm gánh nặng khiến hắn vướng chân vướng tay.
Tử Phong theo đó cũng trở nên thanh nhàn không có việc gì làm, hắn nghỉ ngơi vài ngày để ổn định cảnh giới, sau đó liền thông qua Triệu Thanh Thanh mà tìm hiểu thông tin tình báo về giang hồ những ngày qua.
Chỉ là khi biết được bản thân mình không ngờ lại có danh hiệu Diêm La Đế Quân, hắn có chút câm nín không biết phải phản ứng ra sao.
Kinh hỉ vì mình có được danh hiệu vang dội thiên hạ ư? Không đến mức đó, tuy cái tên Diêm La Đế Quân nghe thập phần trâu bò, nhưng Tử Phong từ trước tới nay chưa từng quan tâm đến cặp mắt của thế nhân nhìn hắn ra sao, dĩ nhiên là không quan tâm đến việc có danh hiệu hay không.
Sợ hãi vì tự nhiên nổi danh, rất có thể sẽ bại lộ hành tung ư? Chuyện này lại càng không có, hắn hành động thập phần bí mật, tất cả nhân chứng có thể biết đến danh tính của hắn chỉ có đám khách nhân tại Lăng Hư Cung ngày đó, mà bọn chúng bề ngoài chạy trốn, trên thực tế đều bị Tử Phong bí mật tiễn tới thế giới bên kia ngay khi bọn chúng rời khỏi Lăng Hư Cung, nào có tên nào chạy thoát đâu mà bị lộ.
Tử Phong có thể cảm nhận được ánh mắt sùng bái của Triệu Thanh Thanh, đồng thời lại có thêm một ánh mắt dò xét như có như không của Triệu Vương Mẫn, hắn biết được cái hố hôm đó hắn đào cho Mai Tôn Giả nhảy vào đã có tác dụng, hẳn là thân phận của mình lúc này đã được củng cố, khoác thêm một tầng thần bí khó lường nữa lên trên.
Cơ mà mọi chuyện không dừng lại tại đó, về sau hắn gặp mặt Mai Tôn Giả mới biết được rằng việc hắn diệt môn một loạt thế lực gây chấn động thiên hạ lại chính là do nàng cố tình để lộ ra ngoài, thậm chí cả cái danh hiệu Diêm La Đế Quân cũng là nàng ở trong bóng tối thao túng dư luận, theo lời nói của nàng thì là
“Ngươi nhất cử đem toàn bộ quân cờ của Thái Diễn Thánh Địa ở đông đại lục lật đổ, sao có thể im lặng mãi được, thay vì để cho các thế lực khác đoán già đoán non, chẳng bằng ta trực tiếp công khai, sau đó bí mật dẫn đạo, đưa ngươi trở thành một nhân vật cực độ nguy hiểm, có thể uy hiếp đến bất kì thế lực nào, chỉ có như vậy mới đủ tạo ra hiệu quả chấn nhiếp, tin rằng sẽ không có nhiều người không có mắt mà mở miệng nói linh tinh.”
Tử Phong nghe vậy cũng phải công nhận Mai Tôn Giả nói có lí, tuy nhờ nàng mà nhân vật Diêm La Đế Quân được sinh ra với hình tượng một tên sát nhân cuồng ma biến thái điên loạn, nhưng cũng đồng thời khiến Diêm La Đế Quân trở thành một người vô cùng nguy hiểm, không ai muốn đắc tội.
Người tốt chỉ có thể bị khi dễ, còn kẻ ác thì không ai dám chọc đến, Tử Phong biết rất rõ đạo lí này, thanh danh tồi tệ thì tồi tệ, có thể đạt thành hiệu quả như thế này hắn cũng cảm thấy hài lòng.
Hơn nữa Mai Tôn Giả nói cũng rất đúng, thông tin lưu truyền trong giang hồ đều bị nàng nắm gắt gao trong lòng bàn tay, địch nhân của hắn là Thái Diễn Thánh Địa dù có cố gắng điều tra thì cũng chỉ có thể biết được những gì mà nàng cố tình để lộ ra, cùng lắm dựa vào Diễm Quang lão cẩu thì có thể biết thêm được “Diêm La Đế Quân” là ai, còn hành tung của hắn thì khó lòng nào mà điều tra được.
Mai Tôn Giả cũng phân tích, khả năng Diễm Quang Chí Tôn để lộ thân phận của Tử Phong ra ngoài là rất nhỏ, bởi vì lúc trước hắn chỉ là một Thánh Giai nhỏ nhoi, không tạo nên được sóng gió gì, nhưng giờ mọi thứ đã khác, hắn là Diêm La Đế Quân danh tiếng truyền khắp thiên hạ không ai không biết, không ai không kiêng kỵ, Diễm Quang Chí Tôn nếu dám tiết lộ thân phận Thiên Ma của hắn thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị Tử Phong vạch trần hành động xâm lược Yêu Thú Sâm Lâm và thâu tóm các thế lực ở đông đại lục, lấy danh tiếng của hắn lúc này, một khi tin tức này được phát ra, tuyệt đối sẽ gây nên chấn động cực mạnh.
Mà theo biểu hiện của Thái Diễn Thánh Địa, việc xâm lấn Yêu Thú Sâm Lâm và thâu tóm các thế lực diễn ra hoàn toàn trong bí mật, tức là bọn chúng không mong chuyện này bị lộ ra ánh sáng, chỉ vì khiến cái thanh danh vốn đã xấu đến mức tàn tạ của Tử Phong trở nên tệ hơn một chút mà khiến cho kế hoạch bí mật của Thánh Địa lộ ra ngoài liền có chút không đáng, chỉ cần Diễm Quang Chí Tôn không phải dạng người bị bại não thì sẽ không làm ra hành động giết địch ba trăm tự tổn một ngàn như vậy.
Nghĩ thông suốt, Tử Phong liền tán thành ý kiến của Mai Tôn Giả, trực tiếp để nàng muốn làm gì thì làm, một bộ dáng mười phần tin tưởng.
Mai Tôn Giả cũng không khiến hắn thất vọng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến mười ngày liền đem danh tiếng của Diêm La Đế Quân đẩy lên đầu sóng ngọn gió, hơn nữa càng ngày lại càng trở nên kinh khủng, đến cả các đỉnh cấp thế lực có Linh Đế tọa trấn cũng bắt đầu thần hồn nát thần tính, bầu không khí trở nên khẩn trương căng như dây đàn, không ít người mang theo tâm tư kín đáo liền bí mật mượn danh nghĩa của Diêm La Đế Quân mà trả thù kẻ khác, sau đó đem tội lỗi đổ hết lên đầu Tử Phong, loạn càng thêm loạn.
Tử Phong đối với việc bị hắt nước bẩn không những không phiền lòng, chỉ thiếu điều muốn ngửa mặt lên trời cười ha hả, càng loạn càng tốt, chỉ có thế cục loạn đến mức khiến ai nấy đều tối tăm mặt mũi thì hắn mới càng dễ lẩn trốn, danh tiếng không mài ra để ăn được, có đen thêm tí nữa cũng không vấn đề gì hết.
Thông qua chuyện này hắn cũng thêm một lần nữa phải nhìn lại Mai Tôn Giả bằng một con mắt khác, không nói đến việc nàng có bản lĩnh thao túng dư luận, chỉ riêng việc không cần hắn phải mở miệng ra nhờ vả, thậm chí đến cả bản thân hắn cũng không nghĩ tới tận tầng thứ này, nàng có thể không nói không rằng đem mọi chuyện làm tốt, tất cả chỉ vì nghĩ cho hắn, nói Tử Phong không cảm động liền là nói láo, hắn không phải là khúc cây chết khô bên vệ đường mà không có cảm xúc gì.
Cảm kích chung quy là cảm kích, nhưng quan hệ giữa Tử Phong và Mai Tôn Giả vẫn chỉ dừng lại ở hai chữ “bằng hữu”, cùng lắm là sửa lại thành “hảo hữu”, không có tiến thêm một bước.
Không phải là Tử Phong chưa từng động tâm với Mai Tôn Giả, công bằng mà nói thì nàng rất đẹp, nhan sắc của nàng có lẽ chỉ thua hai chị em nhà Hồ Tâm Nguyệt, đem ra so sánh với các nữ nhân khác của hắn thì nàng liền hơn một bậc.
Hơn nữa ở nàng có một cỗ phong tình kì dị khác hẳn với các nữ nhân khác của Tử Phong, thành thục quyến rũ nhưng không tao lãng, nàng toát lên một vẻ cơ trí khéo léo, ánh mắt thâm sâu như nhìn thấu thế thái nhân tình, nhưng những lúc đùa giỡn lên, nàng có thể yêu dã lớn mật vứt mị nhãn trêu chọc hắn không chút kiêng kị, nói có chút không phải, chứ gái làng chơi cũng không có được mị thái câu nhân như của nàng.
Lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, Tử Phong không ngoại lệ, hơn nữa sự tồn tại của Mai Tôn Giả đối với hắn là vô cùng đặc thù, ở trên bằng hữu nhưng lại ở dưới tình nhân, hơn nữa bản thân nàng cũng đủ lí trí để Tử Phong có thể an tâm nói ra suy nghĩ của mình rồi cùng ngồi xuống bàn bạc với nhau, lại đủ thân cận để hắn thoải mái tiết lộ một phần bí mật của mình ra mà không sợ bị bán đứng.
Cơ mà Tử Phong cũng không có ý định muốn tiến thêm một bước nữa, dù rằng đến chín thành nếu hắn làm thế, Mai Tôn Giả sẽ thuận lí thành chương ngã vào trong lòng của hắn, không phải là nàng không đủ hấp dẫn đối với hắn, mà là hắn cảm thấy làm như vậy có chút không phải với thê tử quá cố của mình.
Trong lúc tâm thần của hắn bị hận thù bao phủ, vậy mà vẫn còn có thời gian để “cưa gái”, như vậy là quá mức cô phụ một tấm chân tình của Hồ Phi Nguyệt từng dành cho hắn, hơn nữa ngược lại nếu hắn thực sự làm như thế, cũng đồng dạng không công bằng đối với Mai Tôn Giả, vì khi đó tình cảm của hắn dành cho nàng sẽ không còn thuần túy mà trộn lẫn một tia cảm xúc “phát tiết”, mấy tên khí vận chi tử cầm tinh con ngựa giống có thể làm thế, hắn thì không làm được.
Nhạc Tư Kỳ, Diệp Mị Nhi hay là Dương Tử Hàm lại là một chuyện khác, bọn họ vốn dĩ đều đã phát sinh tình cảm với hắn từ trước, nói thô tục một điểm thì cũng chỉ thiếu một bước cuối cùng là “lên giường” mà thôi, Tử Phong không cho rằng mình làm như vậy là không đúng.
Màn đêm buông xuống, báo hiệu một ngày nữa lại trôi qua, Tử Phong không cần phải bồi tiếp nữ nhân của mình, hắn lặng lẽ leo lên nóc nhà ngồi, ngẩn người ra ngắm trăng.
Bầu trời đêm nay có rất ít mây, mặt trăng lạnh lẽo lơ lửng trên thiên không, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, chậm rãi được luyện hóa trở thành nguyên lực tiến vào trong thể nội Tử Phong.
Công pháp Hỗn Độn Quyết của hắn về cơ bản chính là loại công pháp chỉ hít thở cũng sẽ mạnh lên, hắn không nhất thiết phải hấp thu thái dương chi lực hay là nguyệt âm chi lực, cơ mà trăng sáng giữa màn đêm tĩnh lặng, cảnh đẹp như vậy sao hắn lại không muốn ngắm nhìn cơ chứ.
Lặng người nhìn vầng trăng trên cao, Tử Phong không khỏi nhớ tới Hồ Phi Nguyệt, nàng cũng thích ngắm trăng a, trước kia vẫn thường xuyên cùng với hắn một chỗ thưởng ngoạn cảnh đêm, chỉ là hiện giờ đã là cảnh còn người mất, hắn chỉ có thể ở một mình, độc hưởng ánh trăng mà trong lòng đau đớn.
Hắn vẫn luôn tự nhủ rằng không thể sống mãi trong đau thương, chuyện gì qua thì đã qua, bản thân Tử Phong không có năng lực nghịch chuyển quá khứ, dù có đau buồn thì cũng chẳng thể làm được gì, ngược lại tâm trạng của hắn một khi trở nên tồi tệ cũng sẽ khiến thân nhân bên cạnh bị ảnh hưởng, mà điều đó hắn không muốn một chút nào.
Nhưng mà biết làm sao được, mỗi khi ở một mình, hoặc chỉ cần tĩnh tâm lại một chút, kí ức lại một lần nữa ùa về, dù đã trải qua hàng vạn năm vẫn không chút phai nhòa, hắn chỉ có thể tận lực tỏ ra bình thường, không muốn để sự bi thương của mình lây sang người bên cạnh, một mình gặm nhấm nỗi đau.
Một tiếng gió thổi nhẹ nhàng cất lên, theo sau đó là một thân ảnh yểu điệu nhẹ nhàng hạ xuống nóc nhà bên cạnh hắn.
Toàn bộ khu vực lãnh cung này nằm trong sự kiểm soát của Sâm La Vạn Tượng bất kể ngày đêm, dù chỉ là một con ruồi bay lọt vào cũng có thể đánh động tới Tử Phong, hắn không cần nhìn cũng biết người đến là ai, vào thời điểm này không bế quan tu luyện, lại một mực không có chuyện gì để làm, cũng chỉ có Hồ Tâm Nguyệt chứ chẳng còn ai khác.