Hồ Tâm Nguyệt không hề che giấu hành tung của mình, với tu vi của nàng thì di chuyển đơn giản như vậy sao có thể phát sinh ra tiếng gió được chứ, chỉ có thể là nàng đang cố tình thông báo sự hiện diện của mình, vả lại nàng cũng không cảm thấy cần thiết phải giấu diếm, lấy thực lực của Tử Phong, nàng có ẩn đi khí tức cũng vô dụng.
Kể từ ngày trở về hoàng cung, nàng một mực không nói với Tử Phong một lời nào, thậm chí còn cố tình tránh mặt hắn, luôn luôn bí mật đứng ở một nơi xa nhìn chằm chằm lấy hắn.
Tử Phong đối với hành động kì quái của “chị vợ” cũng không biết phải giải thích như thế nào, hơn nữa mang tâm lí hổ thẹn vì đã không thể bảo vệ chu toàn Hồ Phi Nguyệt, hắn cũng có chút ngại, không muốn đối diện với Hồ Tâm Nguyệt.
Dung mạo của Hồ Tâm Nguyệt và Hồ Phi Nguyệt giống nhau đến mức hoàn toàn, chỉ khác ở chỗ một người tóc màu trắng bạch kim, một người thì mang mái tóc màu đen tuyền, đến cả từng đường nét trên khuôn mặt, khí chất vũ mị trời sinh của yêu hồ cũng đều giống nhau như đúc, nhưng không vì thế mà Tử Phong cho rằng mình hiểu được nàng.
Cha mẹ sinh con trời sinh tính, dù có là chị em sinh đôi thì cũng không có gì đảm bảo là tính cách của hai người sẽ giống nhau, đến chính Hồ Phi Nguyệt hắn cũng không dám nói là mình hiểu rõ nàng chứ đừng nói là Hồ Tâm Nguyệt, vốn cho đến tận thời gian gần đây vẫn chỉ là một cá nhân xa lạ đối với hắn.
Tử Phong cũng không chủ động bắt chuyện, hắn đến cả liếc nhìn một cái cũng không làm, chỉ yên lặng tiếp tục ngắm trăng, cơ mà tâm tình bi thương lúc trước không hiểu cố ý hay vô tình đã tản đi không ít, khôi phục lại bộ dáng thường ngày.
Hồ Tâm Nguyệt dùng một ánh mắt phức tạp nhìn nam tử trước mắt, thời gian nàng quen biết hắn không quá lâu, nhưng nàng có thể đại khái hiểu được con người của Tử Phong.
Thực lực cường đại, sát phạt quả quyết, thậm chí còn có phần tàn bạo ác độc, hai chữ “người tốt” tuyệt nhiên không hề có chút liên hệ nào với hắn.
Nhưng mà cũng chính nam nhân này, đối xử với người nhà của mình tốt đến mức không có chỗ chê, là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, một lòng nghĩ tới thân nhân của mình, dù trời có sập xuống hắn cũng dám đứng ra chống lên một vùng trời bình yên cho người bên cạnh được hưởng một cuộc sống vô âu vô lo.
Hồ Tâm Nguyệt biết rằng Tử Phong chính là trượng phu của muội muội Hồ Phi Nguyệt, đó là sự thật không thể chối cãi, nhưng ban đầu khi nàng biết được chuyện này, lại đột ngột nghe thấy tin dữ, nàng thực sự vô cùng căm ghét nam nhân trước mặt.
Vì cái gì ngươi đã cường đại như vậy mà lại không thể bảo vệ được Hồ Phi Nguyệt, vì cái gì Hồ Phi Nguyệt đã ra đi mà ngươi vẫn có mặt mũi nhởn nhơ sống tiếp, hơn nữa còn được nữ nhân vây quanh, sống trong nhung lụa cùng với phấn son?
Nàng cảm thấy Tử Phong không xứng đáng với Hồ Phi Nguyệt, bất kể hắn có cường đại ra sao, hắn cùng với muội muội của nàng không phải là lương phối.
Nhưng rồi thời gian trôi qua, Hồ Tâm Nguyệt dần dần hiểu rõ hơn quá khứ và tính cách của nam nhân này, hắn thực sự không hề trải qua một cuộc sống tốt đẹp như nàng tưởng tượng.
Bỏ qua việc Thiên Ma xâm lấn Huyền Linh đại lục, đó là việc của vạn năm trước không có quan hệ gì với nàng, Hồ Tâm Nguyệt đặt bản thân vào vị trí của Tử Phong mà cảm nhận, vốn là hoàng tộc Thiên Ma cao cao tại thượng, tỉnh dậy nhận ra mình đã mất đi tất cả, cha mẹ, huynh đệ và tộc nhân đều đã hóa thành một nắm cát vàng, tu vi của bản thân cũng tan biến, khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần để sống tiếp, thì tai họa không ngừng ập xuống đầu hắn.
Muội muội kết nghĩa Diệp Thủy Lan mất tích, Tử Phong kiên cường đứng lên tiếp tục sống sót, tưởng chừng như mọi thứ rồi cũng sẽ ổn, hắn có được một gia đình êm ấm, có thê tử ôn nhu xinh đẹp khéo hiểu lòng người là Hồ Phi Nguyệt, hồng nhan tri kỷ vây quanh, có địa vị cao cả tại trong một tông môn cường đại.
Nhưng rồi một tràng âm mưu của Thái Diễn Thánh Địa lại khiến hắn mất đi tất cả một lần nữa, trơ mắt nhìn nữ nhân yêu thương nhất của mình bị sát hại mà bản thân không thể làm được gì.
Hồ Tâm Nguyệt không phải là Tử Phong, nhưng nàng lại có thể tưởng tượng được tâm tình tuyệt vọng thống khổ của hắn lúc đó, nàng chỉ là giả tượng đặt bản thân vào vị trí của hắn cũng đã khó có thể chịu nổi, nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi lúc đó hắn phải đau đớn, dằn vặt đến mức như thế nào.
Bảy năm thời gian, từ cảnh giới Thánh Hoàng một đường hát vang lên tận Cửu Bộ Thiên Tôn đỉnh phong, dù không phải tu luyện từ đầu mà là trùng tu, nhưng tốc độ đề thăng cảnh giới như vậy cũng vô cùng kinh thế hãi tục.
Hồ Tâm Nguyệt hiểu rằng trên đời không có bữa ăn miễn phí, Tử Phong có thể trong thời gian ngắn như vậy đề thăng cảnh giới một cách không thể tưởng tượng nổi, bề ngoài phong quang vô hạn, nhưng đau đớn khổ cực mà hắn phải trải qua, cái giá phải trả to lớn đến mức nào thì cũng chỉ có mình hắn biết được, không có một ai có thể giúp hắn, cũng không có một ai có thể chia sẻ với hắn.
Nam nhân này tựa như một con sói cô độc, im lặng liếm lấy vết thương của mình, tự mình chịu đựng tất cả để đổi lấy một cơ hội báo thù.
Hồ Tâm Nguyệt kín đáo liếc nhìn Tử Phong, những vết nứt trên cơ thể hắn kể từ khi đột phá Linh Đế đã ngày một lan rộng ra hơn, lúc trước chỉ cần dùng y phục cũng có thể che lấp, hiện tại những vết nứt đó đã từ cẳng tay kéo lên tận trên mu bàn tay, rồi cần cổ của hắn cũng xuất hiện những vết nứt quỷ dị đó.
Hồ Tâm Nguyệt đã từng bí mật dò hỏi Nhạc Tư Kỳ, người có tu vi cao nhất ở đây, Nhạc Tư Kỳ không rõ những vết nứt kia có ý nghĩa như thế nào, nhưng nàng khẳng định rằng, đó không phải là thứ gì tốt đẹp, đó chính là cái giá phải trả của Tử Phong để đổi lấy thực lực cường đại.
Bản thân Hồ Tâm Nguyệt biết rằng mình đã trách lầm Tử Phong, rằng sự căm ghét của nàng đối với hắn chính là một sự không công bằng, hắn chẳng hề hỏng bét vô năng như nàng vẫn nghĩ, ngược lại nam nhân này thực sự quá khổ, dường như trong bóng tối có một thứ lực lượng thần bí đang nắm lấy vận mệnh của hắn mà giày vò không ngừng nghỉ.
Chính vì lẽ đó mà những ngày qua nàng tận lực tránh mặt Tử Phong, nàng không biết mình phải đối xử với hắn như thế nào nữa.
Tiếp tục ghét bỏ hắn? Hồ Tâm Nguyệt không làm được như thế, nhất là khi chính bản thân nàng cũng được hắn cứu mạng, nàng không phải là dạng đốn mạt không biết báo ơn a.
Hữu hảo với Tử Phong? Cái này lại càng khiến nàng khó xử, Hồ Tâm Nguyệt vẫn luôn thể hiện rõ ràng việc mình nhìn hắn không vừa mắt, nàng không tin là hắn không nhận ra, hiện tại tự nhiên đối tốt với Tử Phong cũng quá mức đột ngột, hắn sẽ không cho rằng nàng chợt thay đổi thái độ là vì nhắm đến thực lực cường đại của hắn chứ?
Càng nghĩ Hồ Tâm Nguyệt lại càng xoắn xuýt, về tình về lí Tử Phong chính là thân nhân cuối cùng trên đời của mình, hắn vốn chẳng có tội tình gì, nàng cũng không thể cứ mãi bày ra một bộ mặt lạnh đối với hắn được.
Hồ Tâm Nguyệt rất muốn đề thăng thực lực của mình lên, nhưng tâm thần không thể yên tĩnh mà tu luyện được, cực chẳng đã nàng liền muốn ra ngoài đi dạo hít thở chút không khí, có lẽ màn đêm tĩnh lặng sẽ khiến nàng bình ổn tâm tình của mình xuống.
Tầm mắt của nàng bắt gặp bóng người ở trên nóc nhà, một thân ảnh bạch y nổi bật lên giữa màn trời tăm tối, ánh trăng nhu hòa chiếu lên người Tử Phong giống như khoác lên hắn một tầng bạch sa lung linh mộng ảo, kết hợp với diện mạo hoàn mỹ của hắn trông như là một pho tượng tuyệt thế không chút tì vết.
Nhưng tạo vật hoàn hảo này hiện tại lại trùm lên một tầng khí tràng bi thương nhàn nhạt cực kỳ thê mỹ, Hồ Tâm Nguyệt nhìn vào mà không khỏi cảm thấy một trận hốt hoảng.
Nàng trông thấy Tử Phong lặng người ngắm trăng mà không khỏi đột nhiên nhớ tới, muội muội Hồ Phi Nguyệt của nàng cũng thích thưởng trăng, muội ấy nói rằng trong tên của mình có một chữ “Nguyệt”, vậy nên việc muội ấy ưa thích trăng sáng là điều đương nhiên.
Suy nghĩ ngây thơ thiên chân vô tà của Hồ Phi Nguyệt khiến Hồ Tâm Nguyệt phải lắc đầu phì cười, tên của chính mình cũng có một chữ “Nguyệt”, nhưng mà nàng không thấy việc ngắm trăng có gì vui vẻ cả.
Nhưng mà hiện tại nhìn thấy Tử Phong cũng thưởng trăng, nàng chợt nhận ra, hắn không phải đang ngắm trăng, mà hắn đang nhớ tới Hồ Phi Nguyệt.
Phát hiện ra chuyện này, trong lòng Hồ Tâm Nguyệt liền trở nên rối bời, một ý nghĩ xuất hiện
“Tử Phong hắn......hẳn là đang nhớ tới Phi Nguyệt, thật sự là....trong lòng hắn lúc này chắc là không mấy dễ chịu đi...”
Hồ Tâm Nguyệt chợt muốn làm gì đó cho nam nhân này, có thể chỉ là mấy lời an ủi sáo rỗng, có thể chỉ là chút hành động quan tâm chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng nàng xác thực có một cảm giác mãnh liệt muốn làm dịu tâm linh bị tổn thương sâu sắc của Tử Phong.
Thế là nàng phi thân lên nóc nhà, hạ mình xuống bên cạnh Tử Phong, Hồ Tâm Nguyệt thoáng nhìn thấy bàn tay của hắn tuy rằng đang thả lỏng, nhưng chốc chốc lại run run một chút, dao động cực kỳ nhỏ bé nhưng khó tránh khỏi tri giác cường đại của nàng.
Phương tâm của Hồ Tâm Nguyệt chấn động, nàng biết rất rõ cái dao động nho nhỏ này, không phải là vì khí trời lạnh lẽo, cường giả như hắn sao lại có thể bị ảnh hưởng bởi chút thời tiết cỏn con được, đây chính là sự đau đớn, chỉ có những cơn đau thấu tận xương tủy mới có thể khiến một nam nhân kiên cường như hắn không chịu nổi mà phát run.
Bình tĩnh nhớ lại, Hồ Tâm Nguyệt nhận ra kể từ lúc nàng gặp mặt hắn cho tới tận hiện tại, sự run rẩy kín đáo đó vẫn luôn diễn ra, chỉ là nàng không hề để ý tới mà thôi.
Phát hiện ra điều này, Hồ Tâm Nguyệt không khỏi thổn thức, hắn....vẫn luôn chìm trong thống khổ đau đớn đến như thế này ư, vậy mà nàng không nhận ra chút nào, lại còn ghét bỏ hắn lâu như vậy nữa....
Bỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt cảm thấy vấn đề khiến nàng xoắn xuýt cả tuần nay lại thật là nực cười, nếu nàng đã muốn đối xử tốt với hắn, vậy thì cứ vậy mà làm thôi, sao phải tạo ra nhiều lí do như vậy để làm gì, chung quy là bản thân nàng không bỏ xuống được mặt mũi của mình mà thôi.
Ánh mắt của Hồ Tâm Nguyệt chợt trở nên ôn nhu tựa như làn thu thủy trên mặt hồ tĩnh lặng, nàng ngồi xuống bên cạnh Tử Phong, sau đó vươn tay ra.
Tử Phong vốn không có để ý, đột nhiên cảm thấy có hai bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vai rồi kéo hắn nằm xuống, đầu hắn trực tiếp gối lên một cặp đùi mềm mại như nhung, mùi hương ngọt ngào nồng nàn xông vào trong mũi của hắn.
Tử Phong ngay lập tức liền trở nên hốt hoảng, so với ngày đó ở tại Thiên Cơ Tông đối đầu với đạo cửu giai phù lục còn muốn hốt hoảng hơn, hắn vội vàng muốn nhổm người dậy, nhưng rồi có hai cánh tay mảnh dẻ trắng nõn lại ấn đầu hắn nằm xuống.
Hắn kinh nghi bất định, không biết Hồ Tâm Nguyệt tự nhiên lại nổi điên cái gì, nhưng mà hắn cũng không dám dùng lực để thoát ra, chỉ sợ làm tổn thương tới nàng, bất đắc dĩ chỉ có thể nói
“Ngươi đang làm cái gì?”
“Suỵt!” Hồ Tâm Nguyệt đưa một ngón tay lên chặn môi của hắn, giọng nói nhu mì mềm mại cất lên.
“Đừng làm rộn, thả lỏng người ra.....”
Khí tức cùng với hương thơm trên người Hồ Tâm Nguyệt không khác gì so với Hồ Phi Nguyệt, hai bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng mơn trớn trên da thịt hắn, sau đó chậm rãi xoa bóp lấy hai huyệt thái dương của hắn, động tác ôn nhu giống như đang vuốt ve.
Tử Phong trong nháy mắt tưởng chừng như bản thân đang quay trở lại thời gian lúc trước cùng với Hồ Phi Nguyệt, tâm thần mê thất lặng đi không thể suy nghĩ được, đã bao nhiêu lần hắn nằm mộng cũng muốn được cảm nhận tư vị này thêm một lần nữa, không biết bao năm tháng hắn ngập chìm trong chiến đấu nhưng vẫn thủy chung không dám quên đi cái cảm giác này.
“Thật sự......đã quá lâu rồi......”
Tử Phong âm thầm lẩm bẩm, cả người buông lỏng không muốn động đậy, đáy lòng trở nên bình lặng không chút gợn sóng, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực cùng với đau đớn bỗng nhiên tiêu thất, rõ ràng bọn chúng vẫn tồn tại nhưng hắn lại không cảm nhận được nữa.
Phệ Hồn Âm Hỏa từng phút từng giây thiêu đốt lấy linh hồn của hắn, cái tư vị lạnh lẽo kinh khủng đến mức bỏng rát trực tiếp được linh hồn của hắn cảm nhận thấy, thống khổ ra sao cũng chỉ mình hắn biết.
Cơ thể của hắn bởi vì vượt quá giới hạn mà đang đứng trên bờ vực sụp đổ, dù có sử dụng Thiên Dương Môn cũng không thể chữa trị tận gốc được, bởi vì đây là sự sụp đổ đến từ cốt lõi căn bản của hắn, không phải là ngoại lực có thể can thiệp, dù đó là thứ phi logic như Thiên Dương Môn cũng vô dụng.
Bát Tự Thần Hỏa không lúc nào là không bốc cháy, tuy rằng mang đến cho hắn lực lượng cường đại, nhưng như vậy cũng có nghĩa là Tử Phong không thời khắc nào không ngập chìm trong mớ cảm xúc lẫn lộn.
Thịnh Nộ, U Sầu, Kiêu Ngạo, Tự Cao, Tham Lam, Lười Biếng, Sắc Dục và Bạo Lực, hắn vẫn luôn bị những cảm xúc này vây quanh không thể tìm được lối thoát, nếu không phải là nhờ vào kí tự thứ chín là “Thống Trị”, vậy thì có lẽ hắn đã phát điên mất rồi.
Nhưng hắn vào lúc này không còn cảm thấy tất cả những thứ kinh khủng này nữa, tâm linh của hắn chưa bao giờ tĩnh lặng như thế này.
Lần đầu tiên sau hơn bảy vạn bảy ngàn bảy trăm bảy mươi bảy năm, Tử Phong tìm lại được hai chữ bình yên tưởng chừng như đã biến mất từ lâu.
Tính cách của Hồ Tâm Nguyệt khác với Hồ Phi Nguyệt, trên thực tế Hồ Phi Nguyệt tuy rằng ôn nhu nhưng vẫn ẩn chứa một phần tinh nghịch, một phần sát phạt quả quyết, còn Hồ Tâm Nguyệt mới thật sự là ôn nhu uyển chuyển động lòng người, từ trên người nàng có thể thấy được sự nhẹ nhàng tình cảm khiến người khác thấy ấm áp tựa như tắm mình trong ánh nắng ban mai tươi đẹp, nếu không phải tai họa đột ngột ập lên đầu, có lẽ Hồ Tâm Nguyệt sẽ không bao giờ cần phải đeo một lớp mặt nạ lạnh lẽo bất cận nhân tình lên mặt, che giấu đi nội tâm ôn hòa của mình như hiện tại.
Nàng lặng yên xoa nhẹ huyệt thái dương của Tử Phong, nhìn hắn nhắm nghiền hai mắt, hơi thở đều đều như lâm vào trong ngủ say, Hồ Tâm Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy có chút đau lòng thay cho nam nhân này, nàng biết rằng hắn có thể thả lỏng như thế này không phải là nhờ vào nàng, mà chỉ đơn giản là đang nhớ lại cảm giác mà Hồ Phi Nguyệt từng mang đến cho hắn, nói cách khác, hắn đang coi nàng như vật thay thế cho Hồ Phi Nguyệt.
Cơ mà Hồ Tâm Nguyệt không phiền lòng, biết làm sao được, ai bảo nàng và muội muội của mình là tỷ muội song sinh, thực sự quá mức giống nhau, nàng làm như thế này cũng không phải vì muốn chiếm lấy tình cảm của Tử Phong, đơn giản là nàng muốn làm thế mà thôi, còn có lí do ẩn giấu đặc biệt nào khác hay không thì cũng chỉ có mình nàng biết.
Cảm nhận nam nhân đang gối đầu lên đùi mình đã thực sự chìm vào trong giấc ngủ một cách an tường, Hồ Tâm Nguyệt nhẹ giọng khẽ lẩm bẩm
“Phi Nguyệt đã không còn nữa, vậy thì để ta thay muội ấy chăm sóc cho ngươi đi......”