Chương
Nếu không phải Ôn Thiếu Nghi kịp thời kéo ra, chỉ sợ số người Thiên Phần tộc thương vong còn nhiều hơn.
Ôn Thiếu Nghi cũng hơi áy náy, khi Độc Giác Thú nhào đến chỗ trưởng lão Thiên Phần tộc, hắn ta cũng vận công cứu giúp theo bản năng nhưng hắn ta quên mất võ công của mình không thể làm gì được ở đây, cuối cùng mới dựa vào tốc độ linh hoạt để kéo họ ra.
“Grào…”
Độc Giác Thú lại gầm gừ một tiếng, động tác không thay đổi, tiếp tục vào về phía trưởng lão Thiên Phần tộc và Bạch Cẩm.
“Sao võ công của ta lại biến mất hết rồi?”
“Võ công của ta cũng thế, không vận nổi một chút chân khí”.
Các trưởng lão Thiên Phần tộc không kịp phản ứng lại bị cào trúng rồi biến thành vũng máu.
Bạch Cẩm thuận thế lăn ra, Tịch Thấm vừa kéo vừa vung tấm vải đỏ kéo Bạch Cẩm ra mới cứu được nàng ta một mạng.
Gặp phải Hư Không Độc Giác Thú cấp bảy, người ta né còn không kịp, Cố Thanh Hy híp mắt, thế mà nàng lại… lao đến chỗ Hư Không Độc Giác Thú.
“A Hy…”
“Tỷ à…”
“Cố cô nương…”
Cũng không biết ai trong đám đông đang lo lắng gọi nàng.
Cố Thanh Hy vừa lấy ám khí ra, ngắm chuẩn xác phóng về phía Độc Giác Thú.
Độc Giác Thú dù sao cũng là cấp bảy, ám khí bình thường không thể làm nó bị thương.
Càng đến gần, Cố Thanh Hy càng cảm nhận rõ một luồng sức mạnh vô hình như thể muốn biến nàng thành vũng máu.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ, Bạch Cẩm, Tịch Thấm đều ra tay cứu giúp.
Ngay cả Ôn Thiếu Nghi cũng muốn cứu giúp.
Người Thiên Phần tộc khiếp sợ, kéo Ôn Thiếu Nghi lại nói.
“Thiếu tộc chủ không thể đi, nếu ta đoán không lầm, đó có lẽ là Hư Không Độc Giác Thú, thực lực đạt đến cấp bảy, dù chúng ta hợp sức lại với nhau thì cũng không thể giết được nó, chi bằng để chúng đánh, chúng ta ngồi không hưởng lợi”.
“Thiếu chủ, rời khỏi đây với bọn ta trước, sau đó chúng ta nhốt chúng ở đây, vĩnh viễn rơi vào hư không”.
Giọng trưởng lão Thiên Phần tộc không lớn nhưng cũng không nhỏ, mọi người đều nghe thấy lời ông ta nói.
Vì lúc này đang đối phó với Độc Giác Thú không tiện ra tay, bằng không họ chắc chắn sẽ tiêu diệt đám tiểu nhân đó trước.
Năm người hợp sức lại vẫn không phải là đối thủ của Độc Giác Thú, võ công của họ đều đã mất khi đến đây, nếu không nhờ họ nhanh nhẹn, nền tảng võ thuật tốt thì đã ngã xuống ở đây rồi.
Ôn Thiếu Nghi đứng ở một bên không động đậy, chỉ lạnh nhạt nhìn mấy người đang liều mạng chiến đấu.
Không ai nhìn thấu được gì từ trong ánh mắt lạnh lùng của hắn ta, nhưng mỗi lần Cố Thanh Hy suýt gặp nguy hiểm, hắn ta luôn cảm thấy căng thẳng.