Chương
Hắn ta chưa từng thấy Cố Thanh Hy như thế, mấy lần suýt bị Độc Giác Thú hất văng, nàng vẫn đứng lên, mỗi khi như thế, cố sức xông lên lần nữa.
Trên người nàng đã có không ít thương tích, máu đỏ chảy dọc xuống theo quần áo nàng.
Nhưng gương mặt nàng vẫn hiện rõ vẻ kiên định, bất khuất.
“Phụt…”
“Phụt…”
Thực lực mạnh như Bạch Cẩm và Tịch Thấm cũng bị sức mạnh của Độc Giác Thú làm bị thương.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ giữ chặt lấy chân trước và sau của Độc Giác Thú, cũng không biết bằng cách nào mà họ có thể khống chế trong thời gian ngắn khi chỉ dùng sức lực của cơ thể.
Tay phải Cố Thanh Hy giơ lên, lấy ám khí bắn về phía tròng mắt Độc Giác Thú.
Một tay nắm lấy sừng của nó, nhanh chóng lấy chìa khóa ngôi sao.
Độc Giác Thú bỗng vùng vẫy dữ dội.
Dạ Mặc Uyên, ma chủ và Cố Thanh Hy đồng loạt bị hất văng ra, nôn ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng như trào ngược ra ngoài.
“Cứ rút khỏi đây trước”, Dạ Mặc Uyên nói.
Tạm không nói thực lực của họ chênh lệch thế nào, chỉ vấn đề là chỗ nơi hư không này thôi, so ra thì họ chẳng được lợi gì rồi.
Cố Thanh Hy nào cần Dạ Mặc Uyên nhắc chứ.
Nàng lấy được chìa khóa hình ngôi sao là lập tức chạy ra đến lối ra, còn mở miệng hét lên: “Tình hình căng thẳng, mau chạy đi”.
“Ầm ầm…”
Chìa khóa hình ngôi sao bị lấy mất, Độc Giác Thú tức giận, ngoác mồm càn quét sạch sẽ, phá vỡ cánh cửa đá, chắn cửa động, cũng chặn luôn đám người Cố Thanh Hy.
Hai mắt Độc Giác Thú đỏ ngầu, gặp người là giết, nhất là nhắm vào Cố Thanh Hy.
Tịch Thấm lo lắng cho Cố Thanh Hy, bất chấp việc Độc Giác Thú có thực lực cấp bảy, nàng ta cũng cứng rắn đứng trước mặt nàng.
Cố Thanh Hy trợn to mắt, móng vuốt sắc bén suýt nữa đã đâm vào người Tịch Thấm.
Cố Thanh Hy cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu mà có thể phóng ám khí ra, một tay kéo Tịch Thấm về phía sau nàng.
Ám khí không có tác dụng với Độc Giác Thú.
Vì khi nàng vừa kéo như thế, bản thân nàng lại lần nữa đứng trước mặt Độc Giác Thú.
“Grào…”
Một tiếng gầm vang lên, Độc Giác Thú phun ra ngọn lửa nóng bỏng.
Cùng lúc đó Dạ Mặc Uyên và ma chủ đều ra tay.
Ngọn lửa quá mạnh mẽ, cơ thể họ suýt bị thiêu rụi.
Trong ngọn lửa mãnh liệt, Dạ Mặc Uyên nôn ra một ngụm máu, toàn thân cũng vô lực văng ra xa như diều đứt dây, cuối cùng đập người lên cánh cửa đá.