Chương
“Nha đầu này nói gì các ngươi cũng tin sao? Nàng ta không phải hoàng hậu Sở Quốc”.
Cố Thanh Hy chậc chậc vài tiếng, vừa vỗ tay vừa cười: “Lão già Tư Không, chẳng lẽ ông lại định nói bà ấy là hạ nhân trong Thiên Phần tộc của các người sao? Các ngươi trông thấy hạ nhân nào đeo ngọc ban chỉ bằng ngọc mỡ dê chưa? Còn cả tua rua trân châu ghép hình loan phượng trên trâm cài của bà ấy nữa, viên nào viên nấy vừa tròn vừa bóng, e là chỉ có Đông Hải mới sản xuất được nhỉ? Thêm ngọc bội giắt bên hông bà ấy, khỏi cần ta nói, các ngươi chắc cũng biết miếng ngọc ấy quý giá đến mức nào chứ”.
Trang sức trên người hoàng hậu Sở Quốc quá rõ ràng mà cũng quá quý trọng, bọn họ muốn bỏ qua cũng không được.
Loại trang sức xa xỉ này thì đừng nói đến hạ nhân, ngay cả chủ tử cũng không thể đeo nổi.
Hơn nữa trâm cài đầu Loan Phượng trân châu chỉ có hoàng hậu mới có tư cách mang.
Chẳng lẽ phó tộc trưởng thật sự đã bắt hoàng hậu Sở quốc đến đây sao?
Sắc mặt của phó tộc trưởng Tư Không trông vô cùng khó coi, chỉ hận không thể xé nát miệng Cố Thanh Hy.
Hoàng hậu Sở quốc vừa mừng vừa sợ, sợ rằng Cố Thanh Hy ở trong thiên phần tộc sẽ khó có thể chạy thoát.
Chuyện may mắn chính là còn có thể gặp lại nàng.
Cố Thanh Hy nói tiếp: “Ngươi nói xem, nếu như Sở hoàng biết được các ngươi bắt cóc hoàng hậu yêu quý của ông ta thì ông ta có phát binh đối phó với các ngươi giống như đối phó với Ma tộc hay không?”
“Thiên Phần tộc các ngươi quả thật có rất nhiều cao thủ, nhưng Sở quốc là cả một quốc gia lớn, Sở hoàng chỉ cần vung tay hô lên một tiếng thì sẽ có vô số cao thủ chen chân đến đây, Sở quốc còn có trăm vạn hùng binh, cho dù không san bằng được Thiên Phần tộc các ngươi thì cũng sẽ khiến cho nguyên khí của Thiên Phần tộc các ngươi tổn hại thảm trọng, nói không chừng, còn có thể vong tộc”.
Sắc mặt của mấy vị trưởng lão càng lúc càng khó coi.
Bọn họ không thù không oán với Sở Quốc cũng không muốn khai chiến với Sở Quốc.
Phó tộc trưởng Tư Không cười lạnh nói: “Ta đã hiểu rồi, các ngươi cố ý mang hoàng hậu Sở quốc đến Thiên Phần tộc là muốn Thiên Phần tộc chúng ta gây chiến với Sở quốc có đúng không?”
Cố Thanh Hy mỉm cười, đúng là loại người nào cũng có.
“Nghe đồn phó tộc trưởng của Thiên Phần tộc có võ nghệ cao cường, không ngờ võ miệng cũng cao như vậy, hôm nay ta xem như đã được lĩnh giáo như thế nào gọi là vô địch đê tiện”.
“Làm càn, nữ nhân này ở đâu ra lại dám nói chuyện vô lý với phó tộc trưởng của chúng ta như vậy?”
“Phó tộc trưởng thì hay ho lắm hay sao? Ta có bắt cóc hoàng hậu Sở quốc hay không các người chỉ cần hỏi một chút không phải đã rõ ràng rồi à?”
Phó tộc trưởng Tư Không tức giận nói: “Nữ nhân này là Uyên vương phi, nam nhân kia là chiến thần Dạ Mặc Uyên”.
“Cái gì, hắn ta là Dạ Mặc Uyên sao?”
Có rất nhiều trưởng lão không tin, không ai có thể thoát được cơ quan của bọn họ để lẻn vào Thiên Phần tộc, đã vậy lại còn mang đến cả hoàng hậu Sở Quốc.
Vừa nghe thấy phó tộc trưởng nói vậy thì bọn họ đã đồng loạt xông lên bao vây mấy người Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy liếm khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo bất tuân, khẽ cười nói một cách thản nhiên: “Vương gia, sợ rằng hôm nay chúng ta phải đại náo Thiên Phần tộc rồi”.