Chương
“Đại náo thì đại náo, cũng đâu phải lần đầu tiên”.
“Ồ… nghe chàng nói lời này, chẳng lẽ trước đây chàng đã từng đại náo Thiên Phần tộc rồi sao?”
“Nhờ vào nàng thì ta mới có cơ hội đến tổng bộ của Thiên Phần tộc”.
“Hóa ra đây chỉ là phân bộ, uổng công ta còn cảm thấy vui vẻ”.
Nụ cười thản nhiên không xem ai ra gì khiến cho các trưởng lão Thiên Phần tộc đều bất mãn.
“Cuồng vọng, Thiên Phần tộc là nơi để các ngươi giương oai hay sao? Trước kia chưa thể giết các ngươi, lần này các ngươi đừng hòng mơ tưởng còn sống rời đi”.
“Sao, muốn đánh hội đồng sao? Bọn ta đã có thể bước vào Thiên Phần tộc mà các ngươi không hề tò mò rằng bọn ta đã đưa theo vào trong bao nhiêu người hay sao?”
Mọi người đều chấn động, chờ đợi câu tiếp theo của Cố Thanh Hy, nhưng nàng chỉ nở nụ cười tự tin chứ không chịu nói thêm một câu nào nữa.
Phó tộc trưởng Tư Không nói: “Đừng nghe nha đầu kia nói bậy, chúng ta đều đến từ cấm địa của Đan Hồi Cốc, vô tình bị cuốn vào trong trận truyền tống mới bị truyền tống đến Thiên Phần tộc, ngoại trừ hai người bọn chúng thì không còn viện binh nào cả”.
Lời nói dối bị lật tẩy, Cố Thanh Hy không những không lo lắng mà còn mỉm cười.
“Lão già chết tiệt, xem như là ông còn có được chút kiến thức. Nhưng ông không nghĩ tại sao bọn ta nhất định muốn bước vào cấm địa của Đan Hồi Cốc hay sao?”
Những lời này dường như đã dọa được phó tộc trưởng Tư Không
Nàng liều mạng để có được vị trí thứ nhất, hình ảnh nàng vội vàng muốn tiến vào cấm địa vẫn còn in rõ trong đầu ông ta.
Đến tận hôm này ông ta vẫn còn đoán già đoán non không biết nàng tiến vào cấm địa làm gì?
“Cho dù ngươi tiến vào cấm địa vì việc gì thì hôm nay ngươi cũng phải bỏ mạng ở đây”.
Phó tộc trưởng lộ ra ánh mắt hung ác, phất tay một cái lại có thêm một nhóm người khác xông lên bao vây mấy người Cố Thanh Hy.
Toàn bộ Thiên Phần tộc đều bị kinh động, có không ít người đang chạy tới đây, bao vây chặt chẽ xung quanh.
Dạ Mặc Uyên chuyển động bước chân, nâng chưởng muốn ra tay.
Cố Thanh Hy nắm lấy bàn tay to của hắn, cười nói: “Thật ra nói cho chàng biết cũng không sao, mục đích ta tiến vào cấm địa rất đơn giản, chỉ muốn xem chàng cùng Ôn Thiếu Nghi bị hành hạ như thế nào”.
Cố Thanh Hy không nói điều này thì thôi. vừa nói đã khiến cho mọi người không thể không liếc mắt nhìn sang hai người bọn họ.
Làm gì có chuyện nàng ta tiến vào cấm địa chỉ vì chuyện đó?
Nàng chỉ là một người ngoài, làm sao biết trong cấm địa có kỳ lân hư không bậc bảy?
Rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì?
“Phó tộc trưởng, nữ nhân này quỷ kế đa đoan, thuộc hạ thấy nên lập tức giết chết”.
“Đúng vậy”, phó tộc trưởng nói.
Cố Thanh Hy nắm lấy Dạ Mặc Uyên trước khi Dạ Mặc Uyên ra tay, cảm thấy lực đạo của hắn đã tăng thêm một chút.
“Những lần khác đều là chàng bảo vệ ta, lần này hãy để ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, chàng cứ ngoan ngoãn ngồi làm mỹ nhân đi”.