Chương
“Đùng…”
Hai người nặng nề rơi xuống đất, lực xung kích quá lớn khiến họ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đợi đến khi Cố Thanh Hy mơ mơ màng màng tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu.
Nàng mở mắt ra, giơ tay không thấy năm ngón, lục phủ ngũ tạng đến nay vẫn không ngừng lộn nhào, toàn thân đau đớn đến mức như sắp rời ra vậy.
Từng cảnh tượng trước khi hôn mê chiếu ngược trong đầu nàng, nàng vội vàng tìm kiếm: “Dạ Mặc Uyên… Dạ Mặc Uyên… Chàng đâu rồi?”
Bàn tay sờ thấy một chất lỏng dính dớp, lòng dạ Cố Thanh Hy dâng lên cảm giác bất an.
Nàng hoảng hốt lấy ống thắp lửa mang theo bên người ra.
Bởi vì thời tiết quá lạnh, hoặc vì ống thắp lửa bị ẩm, nàng tốn rất nhiều thời gian cũng không châm được ống thắp lửa.
Cố Thanh Hy run rẩy lấy một viên dạ minh châu ra khỏi chiếc nhẫn không gian, bấy giờ mới có chút ánh sáng.
Nơi này là một hang động, hang động không lớn nhưng rất sâu, không biết dùng để làm gì.
Trên đỉnh đầu nàng là núi tuyết vừa sụp xuống.
Một tảng băng khổng lồ sụp xuống từ thung lũng băng bị kẹt lại trên núi tuyết, vừa vặn chặn lại trước cửa hang động.
Như thế mới khiến tuyết lở không nện xuống.
Nằm bên cạnh nàng là Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, đang hôn mê bất tỉnh.
Dạ Mặc Uyên bị thương rất nặng, hơi thở suy yếu, sau lưng đầm đìa máu tươi.
Một hình ảnh hiện lên trong đầu Cố Thanh Hy, khi họ rơi vào hang động tuyết, Dạ Mặc Uyên sợ nàng ngã xuống rồi mất mạng nên lại một lần nữa lật người ôm lấy nàng.
Thế nên người rơi xuống trước là Dạ Mặc Uyên chứ không phải nàng.
Người bị thương nặng cũng là Dạ Mặc Uyên.
Hết lần này đến lần khác dùng mạng mình cứu nàng, trong thời khắc này, đôi mắt của Cố Thanh Hy đỏ ửng.
Bên trong chiếc nhẫn không gian chẳng còn bao nhiêu dược liệu, Cố Thanh Hy lấy hết ra để chữa trị cho Dạ Mặc Uyên.
Bởi vì thực phẩm bên trong chiếc nhẫn không gian nhường hết cho Tiểu Cửu Nhi ăn, đến cả rượu ngon mà nàng cất giữ cũng bị Tiểu Cửu Nhi uống sạch không còn giọt nào, chỉ còn chừa lại một cái chăn.
Cố Thanh Hy vội vàng lấy chăn đắp cho Dạ Mặc Uyên.
Suốt một ngày một đêm, Dạ Mặc Uyên vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, chưa từng tỉnh lại.
Ngày thứ hai, Dạ Mặc Uyên sốt cao, liên tục nói mớ, Cố Thanh Hy ôm chặt lấy hắn để giữ ấm cho hắn, dùng dược liệu giúp hắn hạ sốt.
Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy Dạ Mặc Uyên luôn miệng gọi: “Mẹ… đừng… đừng làm hại mẹ..”.
Mẹ?
Mẹ của Dạ Mặc Uyên là ai?
Hình như nàng không biết, cũng chưa từng nghe Dạ Mặc Uyên nhắc đến mẹ hắn.
Ngày thứ ba, Dạ Mặc Uyên dần tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cố Thanh Hy mừng rỡ: “Cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi, chàng đã hôn mê ít nhất là ba ngày”.
“Đây là đâu?”