Chương
Giọng nói của Dạ Mặc Uyên rất thều thào, nếu không lắng tai nghe thì không nghe ra được.
“Nhờ hồng phúc của chàng, chúng ta phước lớn mạng lớn, rơi vào trong một hang động, không bị tuyết lở vùi lấp”.
Cố Thanh Hy bất đắc dĩ nhìn núi tuyết không biết sâu bao nhiêu mét trên đỉnh đầu.
Đừng nói đến việc họ bị thương nặng, cho dù không, họ cũng không thể di dời được ngọn núi tuyết này.
Nàng chỉ có thể gửi gắm chút hi vọng cuối cùng lên Tiểu Cửu Nhi, hi vọng Tiểu Cửu Nhi tới cứu họ.
Thế nhưng…
Ba ngày qua đi rồi, Tiểu Cửu Nhi cũng không xuất hiện.
Thậm chí nàng không biết con rắn ngớ ngẩn đó có an toàn không.
Dạ Mặc Uyên nhíu mày, lập tức hỏi: “Nàng thế nào rồi, có bị thương không?”
“Vết thương nhẹ thôi, vài ngày nữa sẽ khỏi, thế nhưng chàng..”.
Vết thương nặng như thế này, ở trong hang động toàn tuyết, không thể nào chữa được.
“Nơi này không có đồ ăn, nếu chàng đói, có thể uống ít nước lạnh”.
Vốn đã lạnh rồi, còn uống nước lạnh nữa, từ dạ dày tới cơ thể sắp bị đông cứng luôn.
Nhưng họ muốn sống tiếp thì chỉ đành uống thôi.
“Xin lỗi, là ta không bảo vệ được nàng”.
Cố Thanh Hy phì cười: “Ta có tay có chân, còn cần chàng bảo vệ ư?”
Cố Thanh Hy kéo lại chăn đắp cho kín, an ủi hắn: “Cố gắng chịu đựng thêm chút nhé, không chừng lát nữa sẽ có người tới cứu chúng ta thôi”, đừng nói là Dạ Mặc Uyên, ngay cả bản thân Cố Thanh Hy cũng không tin câu này.
Nơi này là vùng đất cực Bắc, quanh năm không có hơi người, băng tuyết phủ kín, có lẽ trên đỉnh sắp chất thành ngọn núi nhỏ rồi, ai rảnh rỗi đi đào núi khắp nơi chứ?
“Ùng ục…”
Không biết bụng của ai kêu réo không hề đúng lúc.
Cố Thanh Hy liếm đôi môi nhợt nhạt của mình, gằn giọng nói: “Ta không nên đưa thức ăn cho con rắn tham ăn hốc uống kia”.
Cho dù chỉ để lại chút ít, họ cũng không đến mức đói hoa cả mắt thế này.
Dạ Mặc Uyên ôm chặt lấy nàng, tham lam hít lấy mùi thơm đặc biệt trên cơ thể nàng: “Đợi ta khôi phục chút nội lực, ta sẽ dùng nội lực hất tung băng tuyết, đưa nàng ra ngoài”.
“Được…”
Cố Thanh Hy mỉm cười chua chát.
Cho dù hiện tại hắn vẫn còn là cấp sáu đỉnh phong cũng không hất nổi núi tuyết.
Bên trong hang động tuyết đen thui, hai người chẳng ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngả vào nhau, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Đói khát và giá rét không ngừng xâm chiếm họ.
Ở nơi lạnh lẽo như thế này, Cố Thanh Hy cũng không cầm cự nổi, cơ thể dần trở nên lạnh ngắt, nàng run rẩy không ngừng, hàm răng cũng va vào nhau lập cập.