Chương
Thái Hậu không nén được giận, bà ta khẽ hé môi son: “Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, bản cung ra giá ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc để đổi lấy miếng ngọc này của ngươi”.
Shh…
Mọi người trong học viện Hoàng gia lại kinh ngạc.
Ngay cả mấy người nhóm Diệp Phong và Thượng Quan Sở cũng nhìn Thái Hậu bằng ánh mắt khác thường.
Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc đổi lấy một miếng ngọc?
Cho dù đằng sau miếng ngọc này có ý nghĩa gì thì cũng không thể đáng giá ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc.
Đương Đương công chúa chỉ cảm thấy mẫu hậu của mình điên thật rồi.
Một miếng ngọc vỡ mà nàng ta đã định vứt đi từ lâu, mấy năm nay đeo trên người từng bị những công chúa và thiên kim khác cười nhạo, bây giờ còn phải bỏ ra nhiều bạc như thế để đổi.
Nàng ta càng nghĩ càng thấy lỗ.
Tiêu Vũ Hiên nôn nóng muốn chết: “Nha đầu xấu xí, vừa phải thôi, ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, cô cũng lời gấp đôi rồi”.
Liễu Nguyệt, Vu Huy và tất cả mọi người trong học viện đều lo lắng thay Cố Thanh Hy.
Họ chỉ sợ nếu Cố Thanh Hy tiếp tục do dự, Thái Hậu sẽ đổi ý.
Nhưng đương sự Cố Thanh Hy lại không hề sốt ruột, nàng tỏ ra lười nhác, thỉnh thoảng còn gật gù đắc ý: “Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, đúng là không ít, có điều… Hôm qua ta đã thắng được rất nhiều tiền trong đại hội đấu văn, bây giờ cũng không thiếu tiền lắm, mà ta lại thật sự thích miếng ngọc này, phân vân quá”.
“Bốn nghìn vạn lượng bạc”.
Shh…
Bốn nghìn vạn lượng bạc…
Trời ạ…
Thái Hậu điên rồi ư?
Một miếng ngọc vỡ mà lại đưa ra cái giá lớn như vậy?
Cố Thanh Hy bị lừa đá vào đầu hả, sao không đồng ý nhanh lên, còn ở đây bẻ ngón tay tính gì nữa?
Khi nói ra con số bốn nghìn vạn lượng bạc, tim Thái Hậu cũng run rẩy.
Bốn nghìn vạn lượng bạc, sắp đào hết của cải nhà bà ta luôn rồi.
Khi tất cả mọi người nghĩ Cố Thanh Hy sẽ đồng ý đổi với Thái Hậu, nàng lại chậm rì nói ra một câu khiến người ta muốn đánh nàng bẹp dí.
“Bốn nghìn vạn lượng bạc, ta vẫn không muốn đổi cho lắm, nếu là năm nghìn vạn lượng bạc thì có lẽ ta sẽ đổi”.
Mẹ nó.
Rõ ràng Cố Thanh Hy đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Năm nghìn vạn lượng bạc, sao nàng không đi cướp đi?
Dù có cướp cũng không cướp được năm nghìn vạn lượng bạc.
Thái Hậu suýt thì phun ra một ngụm máu.
Nhưng Thượng Quan Sở lại cười, trong đôi mắt dịu dàng phản chiếu đôi mắt sáng như sao của Cố Thanh Hy. Dường như hắn ta đoán được việc Cố Thanh Hy sẽ tiếp tục gài bẫy Thái Hậu, cho nên cũng im lặng xem trò vui.