Chương
“Cố Thanh Hy, ngươi đừng có quá đáng”, Đương Đương công chúa cắn răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác nàng.
Cố Thanh Hy tỏ vẻ vô tội: “Sao ta lại quá đáng? Là hai người muốn đổi ngọc Nguyệt Nha với ta, chứ đâu phải ta ép hai người đổi, nếu hai người không muốn đổi thì thôi, vừa khéo ta cũng không muốn đổi”.
“Năm nghìn vạn lượng bạc”, giọng nói của Thái Hậu run rẩy, không biết bà ta đang đau lòng hay là đang tức giận.
Mọi người im lặng.
Cố Thanh Hy đúng là có bản lĩnh, không ngờ có thể ép Thái Hậu bỏ ra năm nghìn vạn lượng bạc mua một miếng ngọc đểu của nàng.
Viện trưởng nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt hứng thú, vẫn đứng im ở một bên không nói gì.
Mấy người nhóm Từ phu tử và Dung phu tử đều trợn tròn mắt.
Tiêu Vũ Hiên đứng lặng trong gió.
Có thể chém giá như thế à?
Đạo hạnh năm của hắn ta thật sự còn không bằng một ngón tay của cô gái xấu xí này.
“Năm nghìn vạn lượng, vừa lòng rồi chứ”, Thượng Quan Sở cười nói.
Cố Thanh Hy liếc hắn ta.
Tiểu nhân này nói như kiểu nàng xấu xa lắm vậy.
Thái Hậu nén giận, cố giữ nụ cười: “Cố tam tiểu thư, năm nghìn vạn lượng đổi một miếng ngọc của ngươi, không biết ngươi có đồng ý không?”
Tất cả mọi người đều cho rằng Cố Thanh Hy sẽ không từ chối nữa, ai cũng hâm mộ vì nàng thu được một khoản tiền lớn.
Ngay cả Thái Hậu cũng cho rằng chắc chắn Cố Thanh Hy sẽ đồng ý.
Nhưng Cố Thanh Hy lại chỉ ra ngoài cửa: “Kỳ Thánh về rồi”.
“Đại phu, mau lên, sư phụ của ta bị đau đầu”.
Kỳ Thánh ở bên ngoài vừa kéo vừa lôi mấy đại phu đi vào.
Vừa mới đi vào, Kỳ Thánh đã bị Cố Thanh Hy kéo qua.
“Tiểu đồ đệ, vi sư không đau đầu nữa, ông thật hiếu thuận, mấy người kia, mọi người có thể đi rồi”.
Kỳ Thánh ngây người: “Không đau nữa? Sư phụ, đồ nhi cảm thấy để cho an toàn, người vẫn nên kiểm tra xem sao”.
Mọi người nghe mà thấy kỳ quặc, một người đức cao vọng trọng gọi một thiếu nữ là sư phụ, quá mất tự nhiên.
Cố Thanh Hy đuổi mấy đại phu đi, sau đó chỉ về phía Tiêu Vũ Hiên: “Lão Kỳ, có phải ông muốn học đánh cờ không?”
Mắt Kỳ Thánh sáng lên: “Muốn”.
“Vậy ông có tin một mình Tiêu Vũ Hiên có thể xử ông không?”
“Xử?”
“Chính là thắng”.
Kỳ Thánh lắc đầu, trong mắt là vẻ khinh thường.
Tiêu Vũ Hiên nổi giận: “Ông già, ông khinh thường người khác à?”
Cố Thanh Hy nhìn Thái Hậu, cười nói: “Thái Hậu nương nương, người có tin nếu hai người thi đánh cờ, Tiêu Vũ Hiên có thể đánh thắng Kỳ Thánh trong thời gian một nén hương không?”