Chương
Hai người họ đều biết Cố Thanh Hy gian lận, nhưng không biết nàng gian lận bằng cách nào.
“Cố tam tiểu thư đâu, sao nàng ta đi nhà xí lâu thế?”
Dù Thái Hậu căng thẳng muốn biết kết quả, nhưng vẫn luôn chú ý đến Cố Thanh Hy, sợ nàng sẽ gian lận.
Một tiểu thái giám bên cạnh bà ta nhỏ giọng nói: “Bẩm Thái Hậu nương nương, Cố tam tiểu thư đi ra khỏi nhà xí xong thì yên lặng đứng đợi bên ngoài, nói trong đại đường đông người quá, nàng không thoải mái”.
“Nàng ta có gian lận không?”
“Chắc là không, nô tài đã làm theo lệnh người, không cho Cố tam tiểu thư đến gần cánh cửa đó trong phạm vi hai trượng, hơn nữa bên ngoài cánh cửa có rất nhiều người của chúng ta, chắc chắn Cố tam tiểu thư không thể đi vào”.
“Kiểm tra cẩn thận một lần nữa, xem nàng ta có truyền tin gì không”.
“Vâng”.
Thái Hậu ngày càng thấy bất an, vì Kỳ Thánh đang liên tục lui quân.
Hơn nữa…
Từ chỗ của bà ta, có thể thấy rõ cảnh thi đánh cờ của Tiêu Vũ Hiên và Kỳ Thánh.
Tiêu Vũ Hiên vô cùng ung dung, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng, gần như mỗi lúc Kỳ Thánh đánh xuống, hắn ta đều không chút nghĩ ngợi lập tức ra cờ.
Còn Kỳ Thánh thì ngày càng nôn nóng, không ngừng nâng tay lau mồ hôi, thường suy nghĩ một lúc lâu vẫn không biết nên đánh thế nào, khó khăn lắm mới đánh xuống một con cờ lại bị Tiêu Vũ Hiên chặn mất.
Đương Đương công chúa tức đến mức giậm chân.
“Mẫu hậu, người xem ông ta kìa, kỹ thuật đánh cờ tệ như thế mà xứng được gọi là Kỳ Thánh sao? Ông ta thua nữ nhân thấp hèn Cố Thanh Hy kia thì thôi đi, bây giờ một tên công tử bột như Tiêu Vũ Hiên mà ông ta cũng không thắng nổi, theo con thấy, sau này ông ta nên được gọi là Kỳ Thua”.
Mọi người đều đổ mồ hôi.
Kỹ thuật đánh cờ của Kỳ Thánh sao có thể tệ được?
Rõ ràng là Tiêu Vũ Hiên quá giỏi, mỗi nước đi đều chặn kín đường của Kỳ Thánh.
Nếu là bọn họ, có lẽ một con cờ bọn họ cũng không đánh xuống được.
Thượng Quan Sở vẫn luôn chú ý bàn cờ, phát hiện mỗi khi đánh một con cờ Tiêu Vũ Hiên sẽ ngẩng đầu một lần, hắn ta không khỏi thấy nghi ngờ.
Hắn ta nhìn theo tầm mắt của Tiêu Vũ Hiên, nhìn thấy ô vuông trên cửa sổ thỉnh thoảng có một ánh sáng loé lên.
Thượng Quan Sở rũ mắt.
Một lúc sau, hắn ta mới hiểu ra, không khỏi bật cười một lần nữa.
Hắn ta biết ngay nha đầu chết tiệt kia chắc chắn sẽ gian lận mà.
“Cạch…”, Tiêu Vũ Hiên đánh xuống con cờ cuối cùng.
Một người ngạc nhiên đứng dậy.
“Không ngờ Kỳ Thánh lại thua trong tay Tiêu Vũ Hiên, ta không nhìn nhầm chứ?”
“Hay cho chiêu dương đông kích tây, Kỳ Thánh trúng kế điệu hổ ly sơn của hắn ta, tất cả con cờ đều bị ăn hết, trời ạ, sao Tiêu Vũ Hiên có thể nghĩ ra chiêu này, thật lợi hại”.
Chung trà trong tay Đương Đương công chúa trượt xuống đất vỡ tan tành, nàng ta trợn to mắt nhìn chằm chằm bàn cờ.