Chương
Hai tay Thái Hậu run rẩy, cũng tỏ vẻ khó tin.
Bà ta biết đánh cờ.
Cũng biết Kỳ Thánh thật sự đã dốc hết sức, có thể cố gắng đến lúc này đã là không dễ rồi.
Nhưng mà…
Tại sao kỹ thuật đánh cờ của Tiêu Vũ Hiên lại tiến bộ đến mức này?
Bà ta sắp xếp biết bao nhiêu cao thủ bao vây căn phòng kia, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào, sao Cố Thanh Hy có thể giúp hắn ta gian lận được?
Vào lúc mọi người đang khiếp sợ, Cố Thanh Hy lắc lư đầu đi vào.
“Ấy… Mọi người đều đứng lên làm gì vậy? Đánh cờ xong rồi à? Ồ, hôm nay ta may mắn thế, không ngờ Tiểu Hiên Hiên lại thắng rồi. Thái Hậu, người bảo ta nên cảm ơn người thế nào đây, năm nghìn vạn lượng kia, chắc chắn ta sẽ để dành, bảo đảm sẽ không phung phí khắp nơi”.
Trước mắt Thái Hậu tối sầm lại, suýt ngã xuống đất, cũng may có tiểu thái giám bên cạnh đỡ bà ta.
Trên mặt bà ta lúc trắng lúc xanh, một lúc lâu vẫn không nói được câu nào.
Đương Đương công chúa thua đỏ cả mắt, tức giận nói: “Cố Thanh Hy, ngươi gian lận, ván cược này không tính”.
Cố Thanh Hy vờ ngơ ngác: “Ta gian lận cái gì? Căn phòng kia ba tầng trong ba tầng ngoài đều là người của các người canh gác, chẳng lẽ ta còn có thể bay vào trong, huống hồ sau khi ra khỏi nhà xí ta vẫn luôn đứng trong sân phơi nắng, người của cả học viện đều thấy rõ ràng, hay công chúa cho rằng ta có thuật phân thân hoặc thuật ẩn thân, có thể phân thân đến bên cạnh Tiêu Vũ Hiên, dạy hắn ta đánh cờ?”
“Ngươi…”
“Chẳng lẽ các người thua rồi lại bắt đầu muốn lật lọng? Thái Hậu, người là Thái Hậu của một nước, mẫu nghi thiên hạ, đại diện cho quốc gia, thân phận người cao quý như thế, sao có thể lật lọng được, Đương Đương công chúa là đang bôi nhọ người, cố ý khiến người mất điểm trước người dân”.
Cố Thanh Hy nói một tràng, còn không ngừng nhắc đến người dân và người trong thiên hạ, dù Thái Hậu muốn đổi ý cũng không thể đổi ý, chỉ có thể chịu thua, chắp tay dâng lên năm nghìn vạn lượng bạc.
Đương Đương công chúa giận đến mức đầu óc choáng váng: “Mẫu hậu, đây là năm nghìn vạn lượng đấy, kể cả quốc khố trong mấy năm cũng không thu được nhiều bạc như thế, nếu đưa không cho nàng ta thì lỗ quá”.
“Chát…”
Thái Hậu nâng tay cho Đương Đương công chúa một bạt tai.
“Đồ ngu ngốc, bản cung là Thái Hậu của một nước, con lại xúi giục ta quỵt tiền, con muốn bản cung phải đối mặt với người trong thiên hạ thế nào? Còn nữa, con đường đường là công chúa một nước, thích thì cược, cược thua lại muốn lật lọng, nếu người nào không biết còn cho rằng công chúa là con nói không giữ lời đấy”.
Đương Đương công chúa bị đánh đến mức ngây người, nâng tay che gò má nóng rát.
Mẫu hậu là người thương nàng ta nhất, bình thường còn không nỡ mắng nàng ta một câu, nhưng hôm nay lại đánh nàng ta trước mặt mọi người.
Đương Đương công chúa vốn đã thấy uất ức, bây giờ bị đánh như thế lại càng uất ức hơn, nàng ta khóc to chạy ra khỏi học viện Hoàng gia.
Thái Hậu vẫn rất tức giận, mãi không thể lấy lại bình tĩnh.
Bà ta cố nở một nụ cười gượng gạo.
“Cố tam tiểu thư, bản cung sẽ đưa năm nghìn vạn lượng cho ngươi sau, ngươi đừng để tâm đến lời nói của Đương Đương”.