Chương
Ánh hào quang kia bao phủ khắp mặt đất, cứ như có tiên quang lượn lờ, dù cách rất xa vẫn có thể nhìn thấy được.
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, e là thế lực khắp các nơi đều bị kinh động.
“XÍU…UU!…”
Chuông Phá Hồn giữa không trung bỗng nhiên tối xuống, rồi rơi xuống đất, phát ra âm thanh “loảng xoảng”.
Cố Thanh Hy nhặt nó lên, sau khi quan sát kỹ thì phát hiện trên chuông Phá Hồn xuất hiện một tấm bản đồ. Đó là một tấm bản đồ nguyên vẹn, tuy nhiên nó rất kỳ lạ, căn bản không thể nhìn ra đây là nơi nào.
Tiêu Vũ Hiên nhớ kỹ tấm bản đồ kia, mấp máy môi: “Chẳng lẽ dựa theo tấm bản đồ này là có thể tìm được Long Châu”.
“Có biết bản đồ đánh dấu ở đâu không?”
“Không biết, tuy nhiên, có lẽ vùng đất này là biển máu, Dạ quốc có ba nơi có biển máu, đó là thành Vô Song, thành Mộ Dung và thành Trường Hoan. Trong đó, biển máu ở thành Mộ Dung là lớn nhất”.
Cố Thanh Hy sờ cằm, chẳng lẽ trên bản đồ đang đề cập đến thành Mộ Dung.
Nàng lật qua lật lại bản đồ thì phát hiện ở góc dưới bên trái có đề chữ cổ, là văn tự của Ngụy quốc từ ngàn năm trước: Đô thành Biển Máu.
“Tiểu Hiên Hiên, ngươi có từng nghe nói đến đô thành Biển Máu chưa?”
“Chưa từng!”
“Tấm bản đồ này không đề cập đến thành Mộ Dung, đây là văn tự của Ngụy quốc từ hơn hai ngàn năm trước. Ngụy quốc ở phía Bắc, còn thành Mộ Dung ở phía Nam, nam và bắc cách nhau quá xa”.
“Ý cô là nơi mà bản đồ đề cập đến chính là… thành Vô Song?”
Cố Thanh Hy quan sát bản đồ trên chuông Phá Hồn rất nhiều lần, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt.
Bản đồ này đã có hơn hai nghìn năm tuổi. Hai nghìn năm trôi qua, dù là sông núi thì cũng có những biến đổi cực lớn, muốn để người đời sau dựa theo bản đồ do cổ nhân từ hai ngàn năm trước lưu lại để tìm kiếm, đó chẳng phải chuyện điên rồ hay sao?
Cố Thanh Hy cất kỹ chuông Phá Hồn, rồi nói: “Trước tiên nên rời khỏi đây, tránh động tĩnh quá lớn dẫn đến kẻ địch mạnh. Sau đại hội tầm bảo, chúng ta sẽ đến thành Vô Song một chuyến”.
“Tiểu Cửu, đưa chúng ta rời khỏi đây”.
Tiểu Cửu Nhi kêu lên một tiếng, sau đó cõng bọn họ rời khỏi núi tuyết.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, có vài luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện ngay vị trí bọn họ vừa đứng, nếu Cô Thanh Hy đi chậm một bước, e là sẽ đụng độ đối phương.
“Xì…”
Sau khi rời khỏi núi tuyết, Tiểu Cửu Nhi đặt hai người ở vùng rìa ngọn núi. Cái đầu to lớn liên tục cọ vào cánh tay mảnh khảnh của Cố Thanh Hy, trong số đó, thậm chí có hai cái đầu quấn lấy bắp đùi nàng, không ngừng làm nũng.
Cố Thanh Hy lập tức hiểu ý nó, nàng không chút do dự từ chối: “Không được, ngươi to quá, nếu mang theo ngươi sẽ khiến nhiều người chú ý, hơn nữa, ta cũng mang không nổi ngươi”.
Tiểu Cửu Nhi chớp chớp mắt, nghiêm túc suy xét những lời của nàng.
Đột nhiên, thân thể hơn một mét của nó bắt đầu co lại, cho đến khi chỉ còn là một con rắn nhỏ hơn mười mét. Dường như sợ Cố Thanh Hy không chịu dẫn mình theo, nó lại tiếp tục co lại, từ mười mét còn bảy mét, năm mét, ba mét, một mét, nửa mét, sau đó chỉ còn centimet.