Chương
Cố Thanh Hy trợn tròn mắt, há hốc mồm, Tiêu Vũ Hiên cũng vậy.
Đây là rắn to à?
Cái này chính là con giun mà.
Ối, nhưng nào có con giun lớn như vậy chứ.
Tiểu Cửu Nhi cười khì khì, nó ngẩng đầu lên tỏ vẻ khoe khoang với Cố Thanh Hy.
Nó leo lên người Cố Thanh Hy một cách thuần thục, sau đó vòng quanh cổ tay nàng, co người lại, lười biếng ngủ.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng đó chỉ là một cái dây xích nhỏ quấn quanh cổ tay mà thôi.
Cố Thanh Hy áp chế rung động trong lòng, sau đó vẫn lên tiếng từ chối: “Không được, ngươi có đến chín cái đầu, rất dễ khiến người ta chú ý, mau xuống đi!”
Tiểu Cửu Nhi chu môi, tủi thân nhìn Cố Thanh Hy.
Cũng không biết nó làm cách nào mà mấy cái đầu rụt lại, từ chín cái co lại thành bảy, rồi năm, rồi ba, sau đó chỉ còn một cái.
“…”
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên không biết nên nói gì.
Đây mà là rắn à?
Không chỉ có thể biến thân, còn có thể co đầu nữa đấy.
Cố Thanh Hy thở dài: “Nể tình ngươi đã giúp ta tìm bảo bối, ta sẽ miễn cưỡng đưa ngươi đi cùng. Tuy nhiên, ngươi không được gây rắc rối cho ta, bằng không, ta sẽ tiếp tục nhét ngươi vào núi Tầm Long, có biết không hả?”
Tiểu Cửu Nhi quấn thành vòng tròn trên tay nàng, miệng phát ra tiếng “xì xì” thích thú, tham lam quấn quanh cổ tay Cố Thanh Hy rồi vùi đầu ngủ.
Tiêu Vũ Hiên tặc lưỡi: “Năm nào cũng có việc lạ, thế nhưng năm nay có hơi nhiều nha! Ta không thể chọc vào con rắn to này, thôi thì cứ né ra xa cho lành”.
Ngay khi bọn họ định rời khỏi đây, tiếp tục tìm kiếm bảo vật thì đụng phải mấy vị đệ tử của học viện Hoàng Gia cùng với Trạch Vương.
Vẻ mặt của Trạch Vương trông rất vui sướng, có lẽ đã tìm được không ít bảo bối ở núi Tầm Long.
Trên tay bọn họ ít nhiều đều cầm theo rương hòm và bao tải, chỉ có nàng và Tiêu Vũ Hiên là không mang gì theo.
Đám đệ tử học viện liền cười ồ lên.
“Chậc, đừng nói hai người các ngươi không tìm được gì đấy nhé? Chỉ đào được ít có dại thôi hở?”
“Nhìn dáng vẻ bọn họ là biết thôi, tuy núi Tầm Long có rất nhiều bảo bối, nhưng không phải ở đâu cũng thấy, muốn tìm được bảo vật còn phải xem nhân phẩm đấy! Ví dụ như Trạch Vương, vận may của ngài ấy không tệ, tìm được một lúc ba món bảo bối cơ đấy, trong đó còn có một món bảo bối cấp hai”.
Tiểu Cửu Nhi trên cổ tay Cố Thanh Hy khẽ nhúc nhích, cái đầu rắn nhỏ bằng đầu đũa nhìn chằm chằm vào đám học sinh kia bằng ánh mắt bất thiện, bất kỳ lúc nào nó cũng có thể nổi giận và nuốt luôn đám người này.
Cố Thanh Hy khẽ vuốt ve đầu rắn, ra hiệu cho nó tiếp tục ngủ.
Tiêu Vũ Hiên hừ lạnh: “Không phải bảo vật cấp hai thôi à, có gì hiếm có đâu nhỉ!”
Bọn họ không chỉ tìm được Tuyết Tinh ngàn năm, mà còn tìm được tinh hạch Thất Thải vạn năm cơ đấy. Hơn nữa không chỉ một mà đến hai khối, cả hai loại này đều vượt trên cả bảo bối cấp hai.