Chương
Bọn họ chỉ có thể nhận lệnh rời đi.
Cố Thanh Hy ngạc nhiên.
Thành Vô Song?
Nàng cũng đang định đến thành Vô Song đây.
Nếu đúng như dự đoán, vị trí trong bản đồ trên chuông Phá hồn chính là ở thành Vô Song.
Như thế cũng tốt, vừa khéo nàng có thể đến thành Vô Song xem thử có thể tìm thấy Long Châu trong truyền thuyết không.
“Cho ta một ngày, ta phải sắp xếp một vài chuyện”.
Trên mặt Dạ Mặc Uyên loé lên ý lạnh, hắn nở một nụ cười quyến rũ và kiên định.
Cố Thanh Hy cảm thấy sởn tóc gáy.
Nụ cười này…
Hắn lại định hãm hại ai đây?
“Được, vừa khéo ta phải chuẩn bị thuốc, vậy một ngày sau chúng ta sẽ lên đường đi tới thành Vô Song”.
Suốt một ngày, Cố Thanh Hy vẫn luôn vùi mình trong phòng luyện đan không ra ngoài.
Ngày tiếp theo, Đế Đô truyền đến một tin tức.
Chiến thần đột nhiên bệnh nặng, Vương phi và chiến thần cùng đến sơn trang Thu Phong dưỡng bệnh, trong một khoảng thời gian sẽ không trở về phủ Dạ Vương.
Người ở Đế Đô bàn tán xôn xao.
Chiến thần vừa đại hôn đã đổ bệnh.
Chẳng lẽ Vương phi vừa cưới sát khí quá nặng, chẳng những không thể xung hỉ cho chiến thần, còn khiến hắn yếu hơn?
Lời bàn tán nhiều nhất chính là chiến thần tàn bạo máu lạnh dù có bệnh nặng thoi thóp vẫn còn cưng chiều Dạ Vương phi?
Cũng không biết Dạ Vương phi sử dụng thủ đoạn gì mới có thể giữ chặt trái tim của chiến thần như thế.
Trên một con đường núi nào đó ở thành Vô Song.
Một chiếc xe ngựa lộc cộc đi về phía trước.
Trên xe ngựa ngoài một lão bá lái xe thì chỉ có Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên, không còn ai khác nữa.
Cố Thanh Hy cười giễu cợt.
“Chiến thần bệnh nặng, đi tới sơn trang Thu Phong dưỡng bệnh, là do chiến thần vương phi khắc hắn, chậc chậc chậc, Dạ Mặc Uyên, chàng có cần thể diện không?”
Dạ Mặc Uyên chậm rãi lật xem thư tịch, không thèm ngẩng đầu lên.
Hắn hờ hững nói: “Từ khi cưới nàng, Vương phủ ngày ngày náo loạn, nàng nói xem nàng có sát khí không?”
“Nếu không có ta, đừng nói là hai chân của chàng, e rằng cái chân thứ ba cũng không đứng nổi đâu”.
Lời này tuy không mang tính sát thương quá lớn, nhưng lại cực kỳ sỉ nhục.
Hơi lạnh dâng lên trên người Dạ Mặc Uyên.
Hắn nghiến răng nói: “Nàng có muốn thử lại xem chân thứ ba của bản vương có đứng được không hay không?”
Cố Thanh Hy rụt cổ, lùi về sau, giữ khoảng cách nhất định với hắn: “Chàng làm được, chân thứ ba của chàng là lợi hại nhất”.