Chương
Lời nói thờ ơ của nàng như đâm vào tim Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên duỗi tay ôm nàng vào lòng, nhưng Cố Thanh Hy lại như một con lươn, nhanh chóng tránh né.
Nhưng hai tay Dạ Mặc Uyên tựa như có mắt, dù nàng có tránh thế nào vẫn bị hắn ôm vào lòng, không thể giãy giụa.
Đây là chênh lệch về thực lực.
Dù Dạ Mặc Uyên đã mất phần lớn nội lực, nhưng một người chỉ có võ mạch tầng bốn như nàng vẫn không thể đối phó được.
Hơi thở của hắn thổi lên mặt nàng.
Mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến không chút khuyết điểm của Dạ Mặc Uyên.
Cố Thanh Hy có thể cảm nhận được hô hấp của hắn trở nên nặng nề, nhịp tim đập nhanh hơn, hắn còn nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, như muốn làm gì đó với nàng, nhưng lại đang do dự.
Cố Thanh Hy dứt khoát thả lỏng tâm trạng, cười nói: “Vương gia, chàng đỏ mặt kìa”.
Dạ Mặc Uyên xụ mặt.
Hắn đang định hành động, nhưng Cố Thanh Hy đã giành trước một bước, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của hắn.
Oanh…
Dạ Mặc Uyên khẽ run người, suýt chút đã sập nguồn, cảm giác điện giật chạy dọc khắp cơ thể.
Sau đó nhìn thấy nữ nhân dưới người đang nhìn hắn bằng ánh mắt trêu đùa.
Dạ Mặc Uyên tức cũng không được, vui cũng không xong, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn nàng.
Cố Thanh Hy cười nói: “Vương gia, dù chàng muốn thì ở trên xe ngựa thế này cũng không thích hợp, chúng ta có thể tìm một nơi thoải mái để buông thả, chuyện thế này phải cần chút lãng mạn”.
“…”
Nếu nam nhân nói ra câu này thì không sao.
Nhưng nàng là một nữ nhân.
Lúc nói lời này, mặt nàng không đỏ, hơi thở cũng không gấp, khiến Dạ Mặc Uyên nghi ngờ rốt cuộc nàng có phải nữ nhân không.
“Nàng muốn thực hiện trách nhiệm của thê tử sao?”
“Cái gì mà trách nhiệm của thê tử, nhiều nhất chỉ là tình nhân thôi, chàng quên rồi sao, chúng ta chỉ là phu thê có tiếng không có miếng”.
“Chúng ta vừa có danh vừa có thực, trong bụng nàng đã có cốt nhục của bản vương rồi”.
Cố Thanh Hy suýt quên mất Dạ Mặc Uyên còn chưa biết nàng giả vờ mang thai, xem ra nàng phải nghĩ cách “sinh non”, nếu không sau này sẽ rất phiền phức.
“Nàng muốn bỏ đứa bé?”, Dạ Mặc Uyên không phải hỏi, mà là khẳng định, đôi mắt sâu không lường được đang bình tĩnh quan sát nàng, tựa như muốn nhìn thấu mọi thứ của nàng.
Cố Thanh Hy không chút nghĩ ngợi phủ nhận: “Sao có thể, chàng nghĩ bậy bạ cái gì vậy”.
“Thật không?”
Đôi mắt của hắn quá sắc bén, Cố Thanh Hy cảm thấy linh hồn của nàng như sắp bị nhìn thấu.