Chương
“Răng rắc…”
Vì chịu không được sức nặng của hai người, cho nên dây leo quấn trên người Cố Thanh Hy lại bắt đầu đứt gãy.
Lúc này, cả hai đều luống cuống.
Dịch Thần Phi không nói hai lời, trực tiếp tháo bỏ dây leo trên người mình, sau đó thắt lên người Cố Thanh Hy.
“Huynh làm gì vậy, trên người huynh không có biện pháp bảo vệ an toàn nào cả, lỡ như sảy tay thì e là xương cốt cũng không còn”.
Cố Thanh Hy cởi dây leo ra, bất kể Thanh tông chủ có đồng ý hay không, nàng vẫn kiên quyết cột ngang hông hắn ta.
“A Hy, ngoan nào, chỉ cần muội an toàn thì ta sẽ không sao cả, muội ngoan ngoãn bám chặt vào lưng ta là được, chớ có lộn xộn”.
Thanh tông chủ liếc nhìn biển máu cuồn cuộn bên dưới, hắn ta thật sự không dám tưởng tượng hậu quả một khi sợi dây leo thứ ba đứt gãy.
Lúc đó, Cố Thanh Hy phải làm sao bây giờ?
“Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết!”
Cố Thanh Hy mạnh mẽ thắt nút dây, không cho hắn ta có cơ hội phản bác, còn nàng thì cắn chặt răng, cố gắng dồn sức, mượn lực từ dây leo, tiếp tục bò lên trên.
Vách núi dốc ngược, cộng thêm lửa từ biển máu thỉnh thoảng phụt lên, tình cảnh của hai người thật sự hung hiểm.
Mưa rỉ rả suốt đêm.
Bất chợt, trên vách đá dựng đứng vang lên âm thanh “xì xì”.
Cố Thanh Hy tưởng rằng đó là Tiểu Cửu nên nhoẻn miệng cười.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thì mặt nàng xanh mét.
Không phải Tiểu Cửu, mà là một con mãng xà cực lớn có hai màu đen trắng đan xen, nó dài khoảng hơn mét, cũng không biết là ma thú cấp mấy nữa. Lúc này, nó đang thè lưỡi, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi nhiệt độ của dung nham nơi đây, đôi mắt sâu thẳm nhìn chòng chọc vào bọn họ, hiển nhiên, nó xem hai người họ là con mồi và bất kỳ lúc nào cũng sẽ phát động công kích.
Thanh tông chủ trọng thương.
Nàng cũng trọng thương.
Dây leo lại tràn ngập mối nguy, một chỗ để đứng cũng không có.
Mấy người Cố Thanh Hy đang ở vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
“Trên người ta còn có ám khí, chỉ là một con sâu mà thôi, ta có thể đối phó được”.
Cố Thanh Hy giữ bình tĩnh, rồi lấy ra ám khí từ nhẫn không gian.
Chợt, nàng nghe giọng Thanh tông chủ có hơi run, hắn ta khàn giọng nói: “Không phải một, mà là rất nhiều”.
“Rất nhiều?”
Cố Thanh Hy giật mình, nhìn kỹ lại thì cả người nàng phát run.
Vô số mãng xà to lớn hai màu đen trắng đan xen rải đầy vách đá, do vẻ ngoài của chúng gần giống với nham thạch, hơn nữa, cả đám đều đang cuộn mình ngủ nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát giác ra được.