Chương
Nhiều rắn như vậy thì… sao nàng giết hết được?
Đừng nói là hiện tại đang trọng thương, dù ở trạng thái đỉnh cao thì nàng cũng không giết được nhiều rắn như vậy.
“Là Hỏa Xà cấp hai, rất thích ngủ đông ở nơi có nhiệt độ cao, tuy là cấp hai, lực sát thương cũng không quá mạnh, nhưng chúng sống theo đàn và vô cùng đoàn kết, chỉ cần một con bị thương, hoặc phát động công kích thì cả đàn sẽ đồng loạt xông lên”, Thanh tông chủ giải thích.
Cố Thanh Hy dựng tóc gáy.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Muội bám chặt vào ta, ta tăng tốc, cố gắng bò lên trên mét nữa, ở đó có một mỏm đá nhô ra, trên mỏm đá không có rắn, muội hãy nép vào đó tránh đi trước”.
“Ta nghĩ không cần đâu, chúng đã phát hiện ra chúng ta, hơn nữa ta cảm thấy có lẽ chúng đã đói bụng lâu rồi, nên sẽ không bỏ qua con mồi trước mắt đâu”.
Vừa dứt lời, một tiếng “xì xì” vang lên, một con Hỏa Xà thình lình lao đến với xu thế sét đánh không kịp bưng tai.
Hỏa Xà có độc.
Dù bọn họ không sợ độc, nhưng một khi bị cắn trúng thì cũng sẽ tê dại, đến khi đó không có sức để bám vào dây leo mà trèo lên nữa.
Cố Thanh Hy bắn ra một đợt châm độc.
Hỏa Xà lại đổi hướng, tiếp tục chồm đến.
Châm độc của Cố Thanh Hy như bạo vũ lê hoa, giăng kín trời, mỗi một châm đều chính xác và độc ác.
Hỏa Xà bị bắn trúng, rơi xuống biển máu, sau đó bị biển máu cắn nuốt.
Những con Hỏa Xà khác thấy thế liền đồng loạt vọt đến.
Cố Thanh Hy biến sắc, vội lấy ra thêm một loạt châm độc.
Dịch Thần Phi cũng đánh ra một chưởng, dùng nội lực đánh bay đám… Hỏa Xà kia.
“Rầm rầm rầm…”
Có hơn mười con Hỏa Xà bị bọn họ đánh trúng, liên tục rơi xuống biển máu.
Nhưng vẫn có không ít Hỏa Xà chồm đến cắn bọn họ.
Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy buộc phải quần chiến cùng bọn chúng.
Cũng không biết đám Hỏa Xà kia đã khai trí rồi hay sao, mà thấy bọn họ khó chơi liền quay sang cắn dây leo.
“Răng rắc…”
Dây mây cuối cùng cũng đã đứt, khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Dịch Thần Phi dùng toàn bộ nội lực còn sót lại ném Cố Thanh Hy về phía mỏm đá nhô ra kia.
Cố Thanh Hy nhận ra ý định của hắn ta, nên trước khi Dịch Thần Phi ra tay, nàng đã trở tay ném hắn ta lên mỏm đá.
Khi Dịch Thần Phi bay lên, Cố Thanh Hy cũng không trụ nổi nữa, cả người rơi thẳng xuống biển máu.
“A Hy…”
Đồng tử Dịch Thần Phi co lại, hắn ta không chút do dự nhảy xuống.