Chương
“Ầm…”
Đai lưng quá ngắn, nàng dùng một tay bám lấy vách đá, cả người lao xuống biển máu, tay còn lại nắm chặt đai lưng, kéo Long Châu lên.
Tư thế của nàng quá nguy hiểm, gần như thân thể chơ vơ giữa không trung, chỉ dùng vẻn vẹn một tay để cố định, một khi sơ sẩy, chắc chắn sẽ rơi xuống biển máu.
Mà rơi xuống đó thì… hài cốt ắt không còn.
Diệp Phong nắm lấy tay phải của nàng, nhưng nàng lại hất ra, rồi lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích, đai lưng không quấn kỹ Long Châu, ta sợ chỉ cần động đậy thì nó sẽ rơi xuống”.
“Long Châu quan trọng hơn mạng à? Cô cứ như vậy thì bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống đấy!”, Diệp Phong nắm chặt tay nàng, không chịu buông ra.
Cúi đầu nhìn, biển máu bên dưới cuồn cuộn sóng, nhiệt độ cao đến mức khiến người ta hoảng sợ, đừng nói là người, dù là bất kỳ vật nào trên thế gian, một khi té xuống, chắc chắn sẽ bị hòa tan ngay lập tức.
Cố Thanh Hy không quan tâm, mà kiên định nói: “Đương nhiên quan trọng, so với mạng của ta còn quan trọng hơn, đại ca Dịch Thần Phi cần Long Châu”.
Tay trái Cố Thanh Hy cẩn thận di chuyển, ý định gói kỹ Long Châu, nhưng Long Châu nằm ở mép đai lưng, lại có hình tròn, chỉ cần cân bằng lực không tốt thì bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống, lúc này, cả người Cố Thanh Hy đã toát mồ hôi lạnh.
“Cô mau lên đây!”
“Ngươi mau buông tay, ở đây quá nguy hiểm”.
Hơi nóng từ dung nham không ngừng xộc lên, Diệp Phong lại không có gì mượn lực, nếu cứ cố nán lại đây chỉ khiến nàng bị liên lụy mà thôi.
“Cô không lên, ta sẽ không buông tay!”
Lan kỳ chủ ôm lấy vết thương ở tay phải, ông ta có Ma công, thân thể có thể nhanh chóng khôi phục, nhưng lại không cách nào khôi phục được cánh tay phải đã bị chặt đứt.
Nhìn đôi nam nữ gắn bó sinh tử bên bờ vực, lửa giận trong lòng Lan kỳ chủ bùng lên dữ dội.
Vốn dĩ, ông ta định sau khi lấy được Long Châu, sẽ hoàn toàn bỏ qua chuyện này.
Nhưng giờ thì… ông ta nghiến răng nói: “Hay cho một đôi cẩu nam nữ, nếu các ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi”.
Nói xong, tay trái ông ta ngưng tụ mấy chục khối hỏa cầu, ào ào xông về phía Diệp Phong và Cố Thanh Hy.
Uy lực của hỏa cầu quá lớn, phạm vi công kích lại rộng, một khi bị đánh trúng, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết.
Cố Thanh Hy hét lên: “Mau buông ta ra!”
“Ta không buông!”
Ngay khi hỏa cầu sắp bao phủ trên đầu bọn họ, một tiếng sáo vang lên, toàn bộ hỏa cầu khựng lại giữa không trung, không cách nào nhúc nhích được nữa.
Người vừa thổi sáo không chế hỏa cầu chính là Dịch Thần Phi đang bị trọng thương, lúc này, một thân áo trắng của hắn đã thấm đẫm máu tươi.
Dịch Thần Phi đứng bên bờ vực, trên bộ quần áo màu trắng có vô số đóa sen máu nở rộ, lẳng lơ mà diêm dúa.
Hắn ta đứng thẳng người, khí phách hiên ngang, dù đã trọng thương như vẫn ngẩng cao đầu, không hề có ý định khom lưng, một thân thẳng tắp như cây tùng cây bách.