Chương
Gió núi thổi qua, làm tung bay tà áo của hắn, khiến mái tóc dài xõa tung trong gió, cứ như bất kỳ lúc nào cũng có thể vũ hóa phi thăng.
Cơn giận của Lan kỳ chủ ngày càng dữ dội.
“Dịch Thần Phi, nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì ta sẽ tiễn ngươi xuống Địa Ngục trước”.
“Ầm…”
Lan kỳ chủ xoay tròn một vòng, thế công hết đợt này đến đợt khác.
Vốn chỉ là những khối hỏa cầu nho nhỏ, nhưng bỗng chốc lại phình to ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chúng tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ chói mắt, kế đó, ào ào bắn về phía Dịch Thần Phi.
Tiếng tiêu của Dịch Thần Phi ngày càng nhanh hơn, tuy hắn ta vẫn đứng hiên ngang bên vách đá, nhưng máu tươi cứ tiên tục trào ra từ khóe miệng. Mặt đất nơi hắn ta đang đứng cũng bắt đầu nứt ra, có thể thấy được hắn ta đang phải chịu áp lực lớn đến nhường nào.
Cố Thanh Hy cố hết sức ép mình tỉnh táo lại, chuyển Long Châu vào giữa đai lưng, sau đó hất nó lên.
Dịch Thần Phi cũng không nhịn được nữa, tiếng tiêu biến mất, cơ thể hắn ta nổ tung thành từng cụm sương máu, hắn ta liếc nhìn Cố Thanh Hy, vành mắt đỏ ửng, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười thê lương.
“Cạch…”
Sáo Thanh Ngọc rơi xuống đất, lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.
Thân thể thẳng tắp và ngạo nghễ của Dịch Thần Phi cũng ngã quỵ.
“Ưm…”
Máu tươi trào ra từ khóe miệng hắn ta, sinh cơ cũng dần nhạt nhòa.
Dù không cam lòng, dù vẫn muốn thay nàng chống đỡ một phen, nhưng Dịch Thần Phi đã không còn sức lực để chèo chống nữa.
Thân thể vốn dĩ đã bị tàn phá, có thể cố gắng đến hiện tại đã là cực hạn của hắn ta.
Giờ thì…
Ngay cả hô hấp mà hắn ta cũng cảm thấy khó khăn.
“Đại ca Dịch Thần Phi…” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đồng tử Cố Thanh Hy co lại, nàng hô to, rồi giơ tay trái ném Long Châu lên, cơ thể cũng muốn mượn lực để nhảy lên đỉnh núi.
Nhưng Dịch Thần Phi đã ngã xuống, uy lực của hỏa cầu không chút kiêng nể đánh úp xuống.
Bọn họ muốn phản kích nhưng đã không còn kịp nữa.
Long Châu vừa được ném lên thì bị hỏa cầu chấn cho rơi xuống lần nữa.
Cố Thanh Hy duỗi tay ra đón nhưng không kịp, chỉ đành buông tay, mong muốn tiếp được Long Châu.
Vành mắt Diệp Phong đỏ ửng, hắn ta dùng hết sức túm lấy Cố Thanh Hy, rồi tung người nhảy xuống biển máu, dùng toàn bộ sức lực của mình để bắt lấy Long Châu, sau đó ném ngược nó lên trên đỉnh núi.
Sau một chuỗi hành động, thân thể Diệp Phong rơi thẳng xuống biển.
“Không…”
Đai lưng của Cố Thanh Hy quét ngang qua, hệt như một con rắn linh hoạt lao theo, quấn lấy eo Diệp Phong.