Chương
Nhưng nàng biết, dù có nhảy xuống thì nàng cũng không tìm thấy hắn ta nữa.
Biển máu nóng đến mấy ngàn độ, gần như là không có khả năng sống sót.
“Xì…”
Sát khí trên người nàng bộc phát, ánh mắt sắc như dao hướng về phía Lan kỳ chủ, toàn thân tỏa ra khí thế vô thượng quét ngang bát hoang, duy ngã độc tôn.
Lan kỳ chủ giật mình kinh ngạc.
Sát khí thật mạnh!
Khí thế thật mạnh!
Nữ nhân trước mắt thật sự chỉ là một kẻ yếu mới cấp một thôi sao?
Dịch Thần Phi đang hấp hối, ánh mắt hắn ta lộ vẻ mê mang, dường như đã từng nhìn thấy một Cố Thanh Hy phượng lâm thiên hạ, quét ngang cửu thiên thập địa.
Một chiêu này của nàng khiến trời đất đổi màu, tinh tú xoay chuyển, tất cả các cao thủ trên thế gian cũng nhịn không được muốn quỳ xuống thần phục.
Dịch Thần Phi cố gắng muốn mở mắt, nhưng mí mắt quá nặng, cho dù hắn ta có cố gắng đến mấy cũng không thể mở được, chỉ có thể mơ màng nhìn thực lực của Cố Thanh Hy tăng vọt, mỗi một chiêu đều chứa đựng lực lượng hào hùng chấn động đất trời, đánh đến mức Lan kỳ chủ không còn chút sức lực, gần như chỉ có thể chịu đòn.
“Phụt phụt phụt…”
Lan kỳ chủ không ngừng hộc máu, ngay cả răng cửa cũng bị Cố Thanh Hy đánh rơi.
Dịch Thần Phi nở môt nụ cười vừa thê lương vừa đau lòng.
Hình như… A Hy của hắn ta… trở lại rồi…
“Vụt…”
Mí mắt của Dịch Thần Phi quá nặng nề, mọi chuyện trước mắt, mọi âm thanh bên tai, hắn ta đều không nghe không thấy nữa, hoàn toàn ngất xỉu.
Tiếng hét của Cố Thanh Hy khi nãy quá thảm thiết, gần như người ở toàn bộ núi Hồ Lô Huyết đều nghe thấy.
Nạp Lan Lăng Nhược đang chiến đấu kịch liệt với Mẫu Đơn kỳ chủ cũng thay đổi sắc mặt, ra một chiêu giả, thoát khỏi Mẫu Đơn kỳ chủ, chạy đến nơi của Cố Thanh Hy.
Dạ Mặc Uyên đang trong giai đoạn chữa thương quan trọng nhất bất chấp tất cả hồi phục nội lực, hắn giơ tay phải, tuỳ tiện khoác lên áo khoác, nhanh chóng biến mất như một cơn gió.
“Chủ tử, ngài chưa giải độc xong, công lực vẫn hoàn toàn hồi phục, để thuộc hạ đi tìm Vương phi là được rồi”.
“Các ngươi tránh ra hết cho bản vương, hôm nay ai dám ngăn cản thì đừng trách bản vương ra tay vô tình”.
Tim Dạ Mặc Uyên đập thình thịch, dù tăng tốc độ đến nhanh nhất, nhưng hắn vẫn thấy rất chậm.
Tiếng hét xé gan xé ruột như thế, hắn thật sự không dám tưởng tượng Cố Thanh Hy đã xảy ra chuyện gì.
Họ cho rằng Cố Thanh Hy đang gặp phải kẻ thù đáng sợ nhất từ trước đến giờ.