Chương
Nhưng không ngờ đến khi họ chạy đến lại thấy Cố Thanh Hy đang đánh cho Lan kỳ chủ không thể trở tay.
Cũng không biết Cố Thanh Hy lấy đầu ra sức lực, chiêu sau tàn nhẫn hơn chiêu trước, chiêu sau mạnh mẽ hơn chiêu trước, khiến Lan kỳ chủ không ngừng phun ra máu, không bò dậy nổi.
Đây rõ ràng không phải thực lực cấp một trung tầng, ít nhất đã đạt tới cấp sáu rồi.
“Bịch…”
Lan kỳ chủ bị đánh trúng một lần nữa, chưởng lực mạnh mẽ khiến ông ta bị vùi xuống đất ba thước, xương cốt cả người suýt hoàn toàn gãy nát.
Lan kỳ chủ nổi giận, ông ta chưa từng bị ai áp đảo đến mức này, nỗi nhục nhã khiến ông ta bộc phát tiềm lực to lớn, ông ta nắm chặt trai trái, tế ma công, những quả cầu lửa đáng sợ lao thẳng về phía Cố Thanh Hy. Nơi quả cầu lửa đi qua, hoa cỏ cháy rụi, cây cối khô héo, ngay cả không khí cũng có mùi bị ăn mòn.
Nếu người bình thường đụng phải sẽ chết chắc.
Nhưng Cố Thanh Hy chỉ vung nhẹ ống tay áo, tất cả quả cầu lửa đều nổ tung, phát ra tiếng lốp bốp.
Nếu không vì quả cầu lửa nổ tung tạo thành những hố sâu trên mặt đất, mọi người hoàn toàn không dám tin quả cầu lửa Cố Thanh Hy có thể đánh rơi một cách dễ dàng lại có uy lực lớn đến thế.
Sau đó lại thấy Cố Thanh Hy nhẹ nhàng phất tay, dư chấn của quả cầu lửa dưới đất lại càn quét về phía Lan kỳ chủ.
Quả cầu lửa có độc, mang tính ăn mòn, Lan kỳ chủ không kịp tránh né, mặt ông ta bị trúng quả cầu lửa, bắt đầu bị ăn mòn với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
“A…”
Ông ta đau đớn kêu to, giơ tay trái ôm chặt lấy khuôn mặt không ngừng nổi bọt vì bị ăn mòn của bản thân, nét mặt dữ tợn, kêu rên đau đớn.
Nạp Lan Lăng Nhược và Dạ Mặc Uyên hơi trợn mắt.
Thực lực quá mạnh.
Chẳng những nàng có thể tay không đỡ được quả cầu lửa mà Lan kỳ chủ sử dụng toàn lực, mà còn bóp vỡ tất cả chúng.
Cố Thanh Hy có thực lực mạnh như thế từ bao giờ?
Cả hai người họ cũng chưa chắc có thể làm được.
Trong lòng hai người đều mang theo sự nghi ngờ.
Nạp Lan Lăng Nhược thấy khó hiểu hơn.
Không phải Dạ Mặc Uyên tàn phế ư? Sao hắn lại có thể đứng lên?
Sau đó hắn ta nhìn sang Cố Thanh Hy, dung mạo của nàng vẫn như trước đây, nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là nét mặt nghiêm túc lạnh nhạt của nàng, khiến người khác không rét mà run.
“Cố Thanh Hy, ta giết chết ngươi…”
Lan kỳ chủ hét to, lại tế ma công một lần nữa, ông ta đốt cháy linh lực của mình, điều khiển thiên lôi địa hoả tấn công Cố Thanh Hy.
Chiêu này trả giá bằng mạng sống của ông ta, để quyết đấu sinh tử với đối phương.
Nạp Lan Lăng Nhược và Dạ Uyên căng thẳng trong lòng, đang định ra tay cứu Cố Thanh Hy thì thấy nàng cười khinh thường như đang nhìn một con kiến, nàng không lùi bước mà còn tiến tới, đánh mạnh một chưởng về phía Lan kỳ chủ.