Chương
Thanh Phong cũng nhịn không được nữa, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Chủ tử, ngài đã đưa cho vương phi rất nhiều đồ trang sức rồi. Số… đồ trang sức kia ước chừng có thể chất đầy cả căn phòng đấy”.
“Thế à? Vậy trước mắt cứ thưởng những thứ… này đi”.
“Vâng!”
Thanh Phong và Giáng Tuyết rất không tình nguyện.
Thị tẩm một đêm thôi mà thưởng nhiều bảo bối như vậy, đúng là mới nghe lần đầu, trước nay chưa từng có, thật không biết chủ tử nghĩ như thế nào nữa.
Nếu lan truyền ra ngoài, e là chuyện này sẽ khiến thiên hạ rúng động.
Càng nghĩ, Thanh Phong và Giáng Tuyết càng cảm thấy nuối tiếc.
Dạ Mặc Uyên nhếch miệng, nhịn không được nở nụ cười tươi rói, trong đầu hắn không ngừng nhớ đến cảm giác đêm qua.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Dạ Mặc Uyên như mở cờ trong bụng, hắn bắt đầu nghiên cứu xem tiếp theo nên làm thế nào để giành quyền chủ động, hoàn toàn chinh phục Cố Thanh Hy.
Trong tẩm cung.
Cố Thanh Hy không ngủ được, nên bảo Thu Nhi rửa mặt và thay quần áo cho mình.
Vẻ mặt Thu Nhi tràn đầy phấn khích, so với Cố Thanh Hy, nàng ta còn kích động hơn.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng ở cùng phòng với vương gia rồi. Thu Nhi đã mong chờ ngày hôm nay từ rất lâu!”
“Sau này, người chính là nữ chủ nhân chính thức của phủ Dạ vương, cũng là vương phi chân chính của vương gia. Người vẫn nên kiềm chế bản tính của mình một chút, sau này sống với vương gia thật tốt!”
Cố Thanh Hy cứ nhìn đông rồi lại nhìn tây, mong chờ tấm da dê cổ kia.
Nàng hồi hộp đến mức liên tục xoa tay, chỉ hi vọng bên trong tấm da dê đó có ghi chép tung tích của Long Châu. Nếu không nàng thật sự không biết phải đi đâu để tìm Long Châu nữa.
Thấy vậy, Thu Nhi không nhịn được, che miệng cười trộm.
“Tiểu thư, xem người khẩn trương kìa! Vương gia yêu thích người như vậy, chắc chắn không nỡ để người thiệt thòi đâu, người cứ yên tâm. Theo Thu Nhi đoán, lát nữa, chắc chắn vương gia sẽ cho người mang lễ vật ban thưởng đến”.
“Hi vọng là thế!”
Vừa dứt lời, Thanh Phong đã đến.
“Thuộc hạ bái kiến vương phi nương nương, vương phi thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Thanh Phong, có phải vương gia bảo ngươi mang lễ vật ban thưởng đến không?”
“Đúng vậy, vương gia…”
“Được rồi, ngươi bắt đầu luôn đi, vương gia ban thưởng những gì? Mau lấy ra đây!”
“Vâng…”, Thanh Phong bĩu môi, chưa từng thấy vương phi gấp gáp như vậy.
“Vương gia ban thưởng viên dạ minh châu ngàn năm, một cặp san hô đỏ trăm năm, một đôi ngọc Quan Âm, một rương đá mắt mèo, ngàn lượng vàng, mười hai rương lăng la tơ lụa của phường Vân Thiên…”
Xì…