Chương
Cứ nghe được một câu, đám người bên cạnh lại há hốc mồm kinh ngạc.
Dạ minh châu ngàn năm?
San hô đỏ trăm năm?
Còn có vải vóc của phường Vân Thiên?
Đây đều là những lễ vật cực kỳ khó tìm đấy, người bình thường dù có tiền cũng không mua được.
Vương gia ban thưởng quá nhiều, khiến Cố Thanh Hy cũng ngơ ngác.
Không ngờ Dạ Mặc Uyên lại ra tay xa xỉ như thế, quả không hổ là Chiến Thần.
“Vương gia ban thưởng mười hai rương trang sức của Thúy Ngọc Hiên, sáu rương tranh chữ và đồ cổ, tám tòa biệt tram ở thành nam, ba mươi sáu gian cửa hàng ở thành bắc…”
Xì…
Toàn trường vang lên âm thanh hít khí lạnh.
Trang sức của Thúy Ngọc Hiên chính là trang sức tốt nhất trong thiên hạ đấy, nó đại biểu cho thân phận. Ở đế đô, thậm chí toàn bộ người trong thiên hại đều lấy làm vinh hạnh khi đeo đồ trang sức của Thúy Ngọc Hiên.
Lại nói, giá đồ trang sức của Thúy Ngọc Hiên cũng cao đến mức không hợp lẽ thường, vậy mà vương gia lại tặng một lần mười hai rương.
Cái này… hào phóng quá đi mất!
Còn có tám tòa biệt trang, ba mươi sáu gian cửa hàng, bọn họ có nghe lầm không?
Phố buôn bán ở thành Bắc vốn là nơi phồn hoa nhất đế đô, một con phố có giá trị ngàn vàng đấy.
Vương gia tặng một lần ba mươi sáu gian cửa hàng.
Cái này… quá khoa trương!
Hoàng thượng cưới hoàng hậu cũng không tặng nhiều sính lễ vậy đâu.
Xem ra, trong suy nghĩ của vương gia, địa vị của vương phi thật sự không thể lay chuyển.
Tuy Cố Thanh Hy rất kinh ngạc khi thấy Dạ Mặc Uyên tặng cho nàng nhiều thứ như vậy, nhưng thứ mà nàng quan tâm lại là tấm da dê cổ.
Nàng vội bước đến trước đống rương tranh chữ và đồ cổ, mở chúng ra.
Tranh chữ cổ bên trong đều do danh nhân tiền triều lưu lại, mỗi một bức đều có giá trị không thấp hơn một tòa biệt trang, nhưng Cố Thanh Hy lại chẳng chút quan tâm, nàng lấy đồ cổ ra, lần lượt mở từng bức tranh, rồi lại ném chúng sang một bên.
Xì…
Thấy vậy, tim mọi người vọt thẳng lên cổ họng.
Lỡ hỏng thì phải làm sao bây giờ?
Thanh Phong đau lòng, vội la lên: “Vương phi nương nương, người nhẹ tay một chút, những… bức tranh chữ này chỉ có duy nhất một bộ trong thiên hạ thôi đấy, giá trị…”
“Thứ ta muốn đâu?”
“Hả… vương phi muốn cái gì?”
“…”
Cố Thanh Hy hận không thể tát cậu ta một cái.