Chương
“Vô lý, trẫm là hoàng đế hay hắn là hoàng đế? Họ nhận bổng lộc của ai hả?”
Đám đại thần lại im lặng.
“Nói gì đi chứ, sao lại im hết rồi, câm hết rồi à? Hoa Quốc đã đánh tới thành Vô Song, nếu họ tiếp tục tiến vào, giang sơn của trẫm sẽ bị mất, trẫm sẽ trở thành dân mất nước, các ngươi cũng không được yên đâu”.
“Hoàng thượng, lúc này chỉ còn hai con đường có thể lựa chọn, một là chúng ta tiếp tục liều mạng ngăn cản, hai là nhờ chiến thần giúp đỡ”.
“Trẫm không thể nhờ chiến thần giúp đỡ. Chiến thần dã tâm bừng bừng, hắn đang để mắt tới ngôi vua của trẫm. Một khi hắn đuổi kẻ địch ra ngoài, tiếp theo sẽ đối phó trẫm”.
Cố Thanh Hy không nhịn được cười nhạo.
Nếu Dạ Mặc Uyên thật sự muốn giành ngôi vua của hắn thì hắn có thể làm hoàng đế đến bây giờ à?
Không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Một lúc lâu sau, Cố Thừa Tướng mới lên tiếng: “Hoàng thượng, thật ra còn có một cách khác”.
“Cách gì?”
“Tiêu lão tướng quân anh dũng thiện chiến, có thể phái ông ta xuất quân ra trận”.
“Tiêu lão tướng quân? Không được không được, nhi tử ông ta cưới quận chúa Hoa Quốc, lỡ như hai người họ cấu kết với nhau thì ngôi vua của trẫm cũng sẽ mất”.
“Hoàng thượng, Tiêu lão tướng quân trung thành tuyệt đối, có lẽ ông ta không dám phản bội Dạ Quốc. Hơn nữa, nếu ông ta muốn phản bội Dạ Quốc thì cả gia đình ông ta đã chạy trốn từ lâu, sao có thể chờ hoàng thượng phái người bao vây họ chứ? Tiêu lão tướng quân mấy đời anh dũng đều dựa vào chiến công hiển hách, trước mắt không còn cách nào khác, chỉ có thể liều lĩnh đánh cược một lần”.
Dạ tiểu hoàng đế liên tục đi qua đi lại, trong đầu vô cùng bối rối.
Cố Thừa Tướng tiếp tục nói: “Hoàng thượng có thể vừa ban ân vừa đe doạ, chỉ thả một mình Tiêu lão tướng quân ra ngoài. Nếu ông ta thắng trận thì thả cả gia đình ông ta, thăng quan ban thưởng cho ông ta. Nếu ông ta thua trận thì cho cả phủ Tướng Quân chôn cùng, để xem như vậy Tiêu lão tướng quân có dám qua loa không?”
Mắt Dạ Hoàng sáng rực lên: “Hay, kế này rất hay, cứ làm theo lời Cố Thừa Tướng. Trẫm không tin ông ta có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi người trong phủ Tướng Quân chôn cùng mình”.
Ánh mắt Cố Thanh Hy chợt lạnh đi.
Cố Thừa Tướng đề xuất mưu kế này, dù Tiêu lão tướng quân có trung thành hay không, ông ấy cũng chỉ có thể thắng trận này, rõ ràng là không muốn cho Tiêu lão tướng quân một con đường lui mà.
Tương đương với việc trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể thua.
Thủ đoạn thật độc ác.
Dạ Hoàng nói: “Lập tức tới thiên lao truyền lệnh của trẫm, yêu cầu ông ta lập công chuộc tội, chỉ được phép thắng, không được thua, nếu không mấy trăm cái mạng của Tiêu gia đều phải chôn cùng ông ta”.
“Vâng”.
Các đại thần lần lượt lui ra, đám hạ nhân cũng bị Dạ Hoàng giải tán.
Cố Thanh Hy chậm rãi đi ra.