Chương
Dạ Hoàng giật mình: “Ai đó, bước ra đây!”
“Ồn ào gì thế, ta đâu phải ma”.
“Là ngươi, sao ngươi lại ở đây?”, Dạ Hoàng trừng mắt lên.
Dạ Mặc Uyên bắt nạt hắn thì cũng thôi, ngay cả một nha đầu xấu xí cũng bắt nạt hắn, hắn có còn là hoàng đế Dạ Quốc nữa không?
“Cảnh đêm đẹp, ta ra ngoài đi dạo”.
“Láo xược, gặp trẫm mà không biết quỳ xuống hành lễ, ngươi có để trẫm vào mắt không hả?”
Cố Thanh Hy móc lỗ tai, không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Ồn quá”.
“Hỗn xược, trẫm là hoàng thượng của Dạ Quốc, cửu ngũ chí tôn, ngươi dám bất kính với trẫm như thế. Người đâu, người đâu hết rồi…”
Cố Thanh Hy khoanh hai tay trước ngực, điệu bộ thoải mái tự nhiên: “Hoàng thượng, ta khuyên người nên suy nghĩ kĩ trước khi gọi người. Dù người có gọi thị vệ tới, với thân phận chính phi chiến thần của ta, liệu họ dám bắt ta không?”
“Ngươi…”
Dạ Hoàng nổi giận, rõ ràng là nữ nhân này đang uy hiếp hắn.
Vì hắn lớn tiếng gọi, cả đám thị vệ đều bị kinh động, vội vàng chạy tới.
“Mạt tướng bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, không biết hoàng thượng gọi mạt tướng tới để…”, thị vệ trưởng dẫn đầu lén nhìn lướt qua Cố Thanh Hy, tay không kìm được chạm vào chuôi đao.
“Trẫm gọi các ngươi khi nào? Thân là thị vệ mà các ngươi lại nghễnh ngãng như thế, sao trẫm có thể yên tâm giao phó sự an toàn của mình cho các ngươi?”
“Vâng vâng vâng…”
“Còn không mau lui ra?”
“Vâng…”
Nhóm thị vệ đông nghịt vừa đến lại đi, mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.
Cố Thanh Hy giơ ngón cái lên với hắn, cười bảo: “Hoàng thượng, trẻ con dễ dạy”.
Dạ Hoàng tức tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Trẫm chỉ thấy ngươi là một nữ tử yếu đuối, mảnh mai đáng thương, không đành lòng bắt ngươi vào thiên lao thôi”.
Hiện nay Hoa Quốc liên minh với mấy quốc gia tấn công Dạ Quốc, hắn xin Sở Quốc cứu trợ, nhưng Sở Quốc lại một lòng muốn diệt trừ Ma tộc, hoàn toàn không quan tâm đến họ.
Triều đình không có tướng lĩnh có thể dùng, tướng giỏi và binh sĩ dưới tay chiến thần lại nhiều vô số kể.
Hắn không muốn loạn trong giặc ngoài nên đành phải kìm nén cơn giận này.
“Vâng, hoàng thượng khoan dung rộng lượng nhất, sao có thể đành lòng giam hoàng thẩm của mình vào thiên lao chứ? Hoàng thượng, bây giờ người muốn làm gì nhất?”
“Tại sao trẫm phải nói cho ngươi biết?”
Dạ Hoàng trừng mắt nhìn nàng, quay lưng bỏ đi.