Cố Thanh Hy xé toạc một mảng váy của mình ra, tùy tiện ném lên không trung.
Làm như vậy quá đỗi đoạn tuyệt, mọi người đều không thể ngờ được.
Cố Thanh Hy điên rồi ư?
Nàng có biết rằng ở thời đại phụ nữ có vị trí rất thấp này, một người con gái nếu như không có phủ Thừa Tướng chống lưng thì sẽ vô cùng khó khăn không.
“Tiểu thư, có phải người bị ma nhập không, chúng ta không thể rời khỏi phủ Thừa Tướng được”, Thu Nhi lo lắng.
“Cố Thanh Hy, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
“Biết, hai chúng ta không còn quan hệ cha con nữa.
Ông không phải luôn cho rằng ta là cái gai trong mắt ông hay là nỗi nhục nhã của ông sao? Giờ thì xong rồi, sau này ta không còn liên quan gì đến ông nữa”.
Ngũ di nương chỉ sợ không lấy lại được vạn lượng bạc, vội vàng nhỏ giọng nói: “Lão gia, thiếp thấy Tam tiểu thư không muốn trả vạn lượng bạc của Lan Nhi lại, cũng không muốn giao ra số bạc đã thắng của đám công chúa nên mới cố ý cắt đứt quan hệ cha con với lão gia đó”.
Cố Sơ Lan cũng hùa vào: “Cha, Tam tỷ tỷ có phải là cho rằng chúng ta đang cướp bạc của cô ta không? vạn lượng bạc mà ngoại công cho Lan Nhi, Lan Nhi chưa từng giữ làm của riêng, Lan Nhi vốn muốn đóng góp vào tài sản gia tộc nhưng Tam tỷ tỷ… cô ta… cô ta lại dùng kế cướp mất số bạc đó trước rồi”.
Cố thừa tướng dường như đã hiểu ra.
Ông ta còn đang đoán vì sao Cố Thanh Hy lại đột nhiên thay đổi tính tình như vậy, hóa ra là dựa vào hơn vạn lượng bạc đó.
Cũng phải, hơn vạn lượng bạc đủ để cho nàng sống vô lo vô nghĩ mấy đời rồi.
“Ngươi muốn cắt đứt quan hệ với ta cũng được, nhưng ta có hai điều kiện.
Thứ nhất, giao chỗ bạc mà ngươi thắng công chúa và Lan Nhi ra, thứ hai là ngồi kiệu hoa từ Cố gia tới Dạ Vương phủ”.
Cố Thanh Hy mỉm cười: “Hơn vạn lượng bạc đó là ta dựa vào bản lĩnh mà thắng, tại sao phải đưa cho ông?”
“Nói bậy, rõ ràng là ngươi dùng kế”, Cố Sơ Lan quát lên, nếu như không lấy lại được vạn lượng bạc đó thì cô ta không muốn sống nữa.
“Ồ… ta dùng kế gì vậy? Lẽ nào là ta ép ngươi cá cược với ta sao? Hay là ta thông đồng với Thượng Quan phu tử, để Thượng Quan phu tử giúp ta gian lận?”
Cố Sơ Lan không biết nói lại thế nào.
Thượng Quan phu tử là ai?
Đó là một trong Tứ đại tài tử trong thiên hạ, đầy một bụng kinh luân, chính khí nghiêm nghị, còn là tâm phúc bên cạnh thánh thượng, sao có thể giúp đỡ học trò gian lận được.
Ngũ di nương thấy vậy liền lập tức đánh trống lảng: “Cho dù chỗ bạc đó là do ngươi thắng, nhưng chung quy lại ngươi là người của phủ Thừa Tướng, phủ Thừa Tướng nuôi ngươi bao nhiêu năm nay, ngươi cũng phải báo đáp gì đó chứ”.
Cố Sơ Lan phản ứng lại, cực lực gật đầu: “Đúng, đúng vậy”.
Cố Thanh Hy tiêu sái thu lệnh bài lại, bước từng bước về phía Ngũ di nương, thách thức nói: “Báo đáp? Nếu như không phải vì quan hệ của mẹ ta thì ông ta có thể lên làm thừa tướng không? Nếu như không phải nhờ có của hồi môn của mẹ ta thì phủ Thừa Tướng có thể náo nhiệt như ngày hôm nay không? Các ngươi có được gấm y ngọc thực như ngày nay không? Nhưng những năm qua phủ Thừa Tướng đối xử với ta thế nào? Đồ ăn thì toàn cơm thừa canh cặn, mặc toàn vải xô áo tang, chẳng khác gì với người hầu, mấy lần khi ta ốm đến hấp hối, đã từng có người gọi lấy một lần đại phu tới, sắc một bát thuốc cho ta chưa?”