Ngũ di nương lùi lại vài bước, sắc mặt khó coi, bà ta tức tối đáp lời: “Ta cũng không quản việc trong phủ, ngươi gào lên với ta làm gì?”
Câu nói này không nghi ngờ gì là kéo mũi dùi về phía Đại phu nhân.
Đại phu nhân hung hăng lườm bà ta một cái, lạnh giọng nói: “Tất cả công tử tiểu thư di nương trong phủ, ta đều nghiêm túc dựa vào thân phận để phân phát, về phần tại sao Tam tiểu thư không nhận được thì phải hỏi lại Hạ Phong, dù sao tất cả vật dụng thực phẩm của Tam tiểu thư đều là do Hạ Phong đưa tới”.
Ai mà không biết Hạ Vũ Hạ Phong là cánh tay trái tay phải của Ngũ di nương, nếu như điều tra ra Hạ Phong có vấn đề vậy thì sự việc vẫn liên can tới Ngũ di nương.
Ngũ di nương tức tối nghiến răng ken két.
Trong phủ ai không biết, ngoại trừ bọn họ hại Tam tiểu thư ra thì Đại phu nhân cũng có phần, chỉ là Đại phu nhân hành động cẩn thận bí mật, có thể sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên hạ nhân, còn bọn họ thì đúng là đen đủi tuyệt đối.
Ngũ di nương không nói gì được, Tam di nương lại lười biếng thưởng thức đan khấu, cũng không sợ sự việc càng ngày càng lớn, dễ thương nói: “Muốn biết ai ăn bớt tiền tiêu hàng tháng của Tam tiểu thư thì cứ điều tra là rõ thôi”.
“Tam di nương, chuyện nhỏ thế này có thể từ từ điều tra, nhưng hơn vạn lượng bạc đó của Cố Thanh Hy thì bắt buộc phải bỏ ra”.
“Ồ, đường đường là chuyện tiền tiêu hàng tháng của Tam tiểu thư dòng trưởng bị người khác ăn chặn, đây cũng là chuyện nhỏ sao?”, Tam di nương giọng nói có phần mỉa mai.
“Đủ rồi, cãi nhau cái gì mà cãi nhau, Cố Thanh Hy, chuyện ngươi bị ăn chặn tiền tiêu hàng tháng ta sẽ điều tra rõ ràng, nhưng hơn vạn lượng bạc đó ngươi bắt buộc phải giao ra ngay lập tức”.
Cố Thanh Hy cười nhạo một tiếng.
Người bỉ ổi đúng là vô địch.
Trong mắt Cố thừa tướng, bất luận nàng đã phải chịu oan ức thế nào thì ông ta cũng không cảm thấy một tia áy náy.
Trong mắt ông ta chỉ có hơn vạn lượng bạc đó mà thôi.
Cố Thanh Hy uể oải ngáp một cái, vui vẻ nhìn bọn họ tức giận hổn hển.
“Đáng tiếc, ông nói muộn quá rồi, ta đã tặng hết cho người ta rồi”.
Mọi người biến sắc.
“Ngươi… ngươi nói cái gì? Tặng hết cho người khác rồi? Sao có thể, đó là hơn vạn lượng bạc đấy”.
“Thì sao, ông không tin à? Vậy các người cứ việc điều tra”.
Cố thừa tướng quát lên: “Thu Nhi, ngươi nói đi, hơn vạn lượng bạc đó đi đâu rồi?”
Thu Nhi sợ hãi toàn thân run rẩy: “Đầu tiên tiểu thư đã tặng cho Tiêu công tử vạn lượng bạc, sau đó lại tặng vạn lượng bạc nữa, tổng cộng là vạn lượng bạc, tiểu thư còn tặng cho Liễu công tử vạn, Vu công tử vạn, cùng với mua vài loại thuốc bổ hết vạn lượng bạc nữa”.
Rầm…
Hầu hết người của phủ Thừa Tướng đều đứng không vững, người người đều dùng ánh mắt như thấy ma nhìn Cố Thanh Hy.
Quản gia chạy từ bên ngoài vào, thì thầm bên tai Cố Thừa Tướng.
Cố Thừa Tướng suýt chút nữa ngất xỉu.