Chương
Bọn họ còn không chờ nổi một khắc, huống chi là tám năm, mười năm, nếu phải đợi tám năm, mười năm, chẳng phải lúc đó bạc đầu rồi sao?
“Dạ vương phi, người đói bụng thì ăn gì đi, nếu mệt thì ngủ một giấc, nhưng tám năm, mười năm thật sự rất dài, chúng ta mỏi mắt mong chờ thật đấy!”
“Đúng đó, không xem xong câu chuyện này, lòng ta ngứa ngáy khó tả, ăn không ngon, ngủ không yên, cứ ngóng trông người viết tiếp đây này!”
Cố Thanh Hy cười nhạo.
Đám người này xem nàng là tiểu thuyết gia à?
Nàng ăn no rảnh rỗi ngồi viết tiểu thuyết cho bọn họ à?
Một tên đệ tử vội la lên: “Trâm cài tóc của Thượng Quan phu tử được chế tác tinh xảo, chất ngọc lại tốt, chẳng lẽ ngươi không muốn giành hạng nhất, lấy được cây trâm cài tóc Bạch Ngọc Hồ Điệp kia à?”
“Ta thà chết còn hơn!”
Học viện Hoàng Gia trở nên ồn ào, náo động.
Có người khuyên Cố Thanh Hy.
Có người đem thức ăn đến cho Cố Thanh Hy.
Cũng có người lén lút oán trách Dạ vương và Dạ hoàng, nếu không phải do bọn họ, sao Cố Thanh Hy lại dừng bút chứ?
Lại có người sôi nổi bàn luận về nội dung phía sau.
Thượng Quan Sở xem bản thảo, đôi mắt dịu dàng lại lần nữa chăm chú vào hai chữ “Phong Lăng”.
Trong sách, Phong Lăng là một hoàng tử không được sủng ái của Phong quốc, tử nhỏ đã bị đưa đến Sở quốc làm con tin, bởi vì vẻ ngoài tuấn tú nên hắn bị công chúa Đinh Đương để mắt, bắt về làm nam sủng.
Tuy bề ngoài hắn là nam sủng, nhưng trên thực tế là chủ nhân của phường Vân Thiên, không chỉ nắm giữ huyết mạch kinh tế khắp thiên hạ, lại còn có một đội quân bất khả chiến bại, đó là Phượng Hoàng quân.
Lại nói, hắn là một người lòng dạ sâu nặng, nói năng thận trọng, giỏi bày mưu tính kế, quyết sách ngàn dặm.
Dã tâm của Phong Lăng rất lớn, hắn không chỉ muốn đạt được ngôi vị hoàng đế Phong quốc, mà còn muốn nhất thống thiên hạ, cho nên hắn đã lợi dụng nữ chính Dương Sở Nhược, biến nàng thành một con cờ, dựa theo nhu cầu mà phò trợ hắn lên ngôi hoàng đế Phong quốc, đồng thời trở thành bá chủ thiên hạ.
Cuối cùng, hắn lại đem lòng yêu thích con cờ Dương Sở Nhược, còn xảy ra quan hệ với nàng.
Đáng tiếc, trong lòng Dương Sở Nhược chỉ có Sở Vũ Thần, còn với Phong Lăng thì lại rất oán hận.
Phong Lăng trong sách của Cố Thanh Hy là đang ám chỉ hắn ta sao?
Hắn ta và Cố Thanh Hy cũng suýt chút nữa phát sinh quan hệ.
Hơn nữa…
Tuy thế lực sau lưng hắn ta là Thiên Phần tộc, nhưng Thiên Phần tộc cũng là hậu duệ hoàng tộc, nên nói một cách nghiêm khắc thì hắn ta chính là một hoàng tử mất nước.