Chương
Cố Thanh Hy đã biết thân phận của hắn ta rồi sao?
Nếu không, nhân vật Phong Lăng này từ đâu ra?
Thượng Quan phu tử cất kỹ bản thảo, tỏ vẻ thản nhiên như không có việc gì, hỏi: “Cố Thanh Hy, những nhân vật trong sách của cô từ đâu mà ra?”
“Bịa ra đấy”, Cố Thanh Hy vừa ăn vừa lười biếng đáp.
“Dương Sở Nhược thích kiểu người như Sở Vũ Thần?”
“Nói nhảm, không thích thì sao Sở Vũ Thần lại là nam chính cho được?”
Nói như vậy…
Trong lòng nàng yêu thích Sở Vũ Thần, chẳng qua là ngại mở miệng mà thôi!
Nhưng trong sách, Dương Sở Nhược đối với Sở Vũ Thần… không phải lợi dụng sao?
“Nếu vậy… ví dụ như Phong Lăng thì sao, cô nghĩ sao mà lại sắp xếp… kịch tình này như thế này cho Phong Lăng?”
“Thì tưởng tượng ra chứ sao!”, Cố Thanh Hy không biết phải nói gì.
Hôm nay sao Thượng Quan Sở lại nói nhiều như vậy nhỉ?
Ngày thường, mỗi lần gặp mặt, hắn ta không nói được mấy câu mà.
Thượng Quan Sở muốn biết đoạn sau, nàng sẽ sắp xếp kịch tình giữa nữ nhân vật chính và Phong Lăng như thế nào, lại càng muốn biết rốt cuộc đứa bé trong bụng Dương Sở Nhược là của ai.
Tuy nhiên, hắn ta chỉ có thể đợi.
Chỉ là không lên tiếng hỏi nữa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể thấy Thượng Quan Sở thong dong xem sách, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nội dung truyện của Cố Thanh Hy, vẫn ngạo nghễ, không tranh với đời như xưa.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra, tay lật sách của hắn ta có chút loạn.
Nghe mọi người tận tình khuyên nhủ, Cố Thanh Hy xưa nay cố chấp lần đầu đồng ý viết tiếp.
Chỉ là nàng không tự viết, mà là gọi Thanh Phong đến, bảo Thanh Phong viết thay nàng.
Thanh Phong ngẩn ra: “Vương phi nương nương, vì sao lại là thuộc hạ? Thuộc hạ viết chữ không đẹp”.
“Chính vì ngươi viết chữ không đẹp nên mới bảo ngươi luyện tập, hơn nữa không phải Dạ Mặc Uyên rất muốn xem tiếp sao? Một kẻ làm thuộc hạ như ngươi không cần san sẻ giúp chủ tử à?”
Thanh Phong cạn lời.
Rõ ràng là nàng muốn trêu đùa cậu ta, còn nói một cách hùng hồn như vậy.
“Vương phi, thuộc hạ còn có việc, xin rời đi trước”.
“Nếu ngươi đi, chuyện này cứ dừng ở đây đi, sau này ta cũng không muốn viết nữa”.
Nàng nói ra lời này, người trong học viện làm sao chịu để Thanh Phong đi, ai nấy đều chặn đường đi của cậu ta.
Nếu không phải suy nghĩ đến cậu ta là thuộc hạ tâm phúc của chiến thần, bọn họ đã ấn đầu Thanh Phong, buộc cậu ta quay lại.
Thanh Phong hơi tức giận: “Vì sao lần nào cũng là thuộc hạ?”