Mục Vân Nhan Sương tới dưới thành, Mục Như Hàn Giang và các tướng lĩnh đã sớm chờ ở đó.
“Cấp báo vừa tới, quân Hữu Kim chia làm hai đường thừa lúc đêm tối đánh lén, đã công phá hai đại doanh trái phải ngoài thành, quân Cần Vương sắp bại!” Mục Như Hàn Giang cả giận nói, “Ta sớm nhắc nhở họ không được phóng túng quân sĩ uống rượu mừng công, phải tăng mạnh đề phòng… Kết quả vẫn… Thạc Phong Hòa Diệp là nhân vật dễ dàng bại trận lùi bước vậy sao? Cục diện vất vả lắm mới vãn hồi được, trong khoảnh khắc đã bị hủy rồi!”
“Lượng lớn bại quân chen nhau ngoài cổng thành, yêu cầu vào thành. Mau mở cổng thành thôi!” Quan tướng thủ thành nói.
“Không được! Loạn quân vào thành, cục diện khó có thể khống chế, nếu gian tế trà trộn, thành dù kiên cố cũng dâng cho địch. Kêu gọi ngoài thành xoay người giết địch sau lưng, quân lực Hữu Kim không như ta, tử chiến vẫn còn cơ hội, chạy trốn chỉ có đường chết!” Mục Như Hàn Giang nhìn Mục Vân Nhan Sương nói, “Vẫn phải xin công chúa giả trang thành Trưởng hoàng tử lần nữa, lên đầu thành khích lệ lòng quân.”
Mục Vân Nhan Sương gật đầu, đội mũ giáp, đoàn người lên đầu thành. Ngoài thành mấy vạn bại quân chen chúc, kêu gào mắng chửi, đỏi mở cổng thành. Phía sau ánh lửa ngút trời, còn có bại quân đang không ngừng tràn tới, ngoài thành đông nghịt một mảnh, giẫm đạp lên nhau.
Tướng lĩnh cận vệ của Mục Vân Nhan Sương nâng cao đế huy, quát to: “Mục Vân Hàn điện hạ ở đây! Quân Hữu Kim có gì đáng sợ? Các ngươi đều là nam nhi chính trực, tay chân đủ cả, đao thương vẫn còn, lại như lũ ăn hại kêu khóc muốn vào thành tránh né, sao có thể coi là chiến sĩ Đại Đoan?”
Dưới thành có sĩ tốt mắng lại: “Các ngươi trốn trong thành, lại kêu bọn ta đi liều mạng, bọn ta không khôi không giáp, chỉ có đôi chân máu thịt, sao chống nổi kỵ binh Hữu Kim? Nếu còn không mở thành, bọn ta sẽ phá cổng thành mà đánh vào! Giết hết lũ cẩu quan các ngươi!”
Nhất thời rất nhiều thanh âm tán thánh, chửi bậy không dứt. Cũng không cách nào phân biệt đây là sĩ tốt chỉ một lòng giữ mạng hay gian tế địch xen lẫn trong quân.
Mục Vân Nhan Sương than một tiếng: “Lúc này chỉ còn cách ta dẫn quân giết ra ngoài thành, bản thân là một trong số họ, mới có thể kêu đại quân quay đầu tử chiến.”
Mục Như Hàn Giang lắc đầu nói: “Ngoài thành quá hỗn loạn, cổng thành vừa mở, chỉ sợ ngài còn chưa kịp ra ngoài, loạn quân đã chen vào rồi.”
Mục Vân Nhan Sương nói: “Ta ra từ cửa Đông, vòng tới cửa Bắc.”
Mục Như Hàn Giang trầm tư chốc lát, nói: “Chỉ đành thử một lần, nhưng Thạc Phong Hòa Diệp xảo trá, ngài phải cẩn thận mai phục ngoài thành. Ta phải trấn thủ trong thành, không thể cùng ngài ra ngoài chiến đấu, ngàn vạn lần phải cẩn thận, chớ liều chết.”
Mục Vân Nhan Sương gật đầu nói: “Chỉ mong gặp được tên đầy tớ Thạc Phong Hòa Diệp đó, lần này tất lấy đầu hắn.”
Vì vậy nàng dẫn ba trăm Thương Lang kỵ ra từ cửa Đông. Dọc đường có bại quân chạy tới cửa Đông, Mục Vân Nhan Sương lệnh cho thuộc cấp nâng cờ quát to: “Mục Vân Hàn ở đây! Là nam nhi thì theo ta quay về chiến đấu! Dẹp yên lũ giặc Hữu Kim!” Các quân sĩ hoan hô một tiếng, có hơn phân nửa cùng trở lại, dọc đường cũng tụ được ba đến năm ngàn người.
Trở lại dưới cửa Bắc, kêu gọi lần hai. Tướng lĩnh đang lo không quản chế được quân sĩ trong loạn quân lập tức hưởng ứng, lại có một, hai vạn người chấn chỉnh hàng ngũ, đánh giết trở lại. Đi chưa đến vài dặm, liền chạm trán một đội kỵ quân Hữu Kim, dẫn đầu là tướng lĩnh Na Mật Đạt Cung của bộ Tác Thấm, dẫn hai ngàn kỵ quân của bộ tộc mình, thấy Thương Lang kỵ quân đột nhiên ngược dòng giết ra, thế như chớp giật. Đao chưa kịp nhấc, đã bị Mục Vân Nhan Sương một tên bắn rớt ngựa. Thương Lang kỵ lập tức bắn tên, quân Hữu Kim đại loạn, bị sĩ tốt quân Đoan chạy tới từ phía sau nhấn chìm, cả người lẫn ngựa bị chém thành thịt nát.
Thạc Phong Hòa Diệp đang đích thân dẫn một vạn kỵ binh đuổi tới dưới Thiên Khải thành, chợt thấy ngựa chiến phía trước chạy ngược về, tiếng chém giết vang dậy, liền nói: “Chẳng lẽ Thương Lang kỵ ra khỏi thành rồi?” Chiến đao vung lên, lệnh cho kỵ quân dạt ra, cung cứng trong tay. Lẳng lặng đợi.
Chỉ thấy trong màn sương đêm mờ mịt tiếng chém giết tới gần, đột nhiên ngừng lại. Chiến trường lâm vào yên lặng, thậm chí có thể nghe tiếng côn trùng kêu, và thỉnh thoảng có con ngựa chiến sốt ruột hí khẽ.
Thạc Phong Hòa Diệp chỉ nhìn đăm đăm vào màn sương, ánh mắt một chút cũng không dám rời.
Đột nhiên, màn sương bị gió mạnh xuyên thủng, mấy trăm kỵ sĩ xé mây mà ra. Thạc Phong Hòa Diệp vung tay, quân Hữu Kim vạn tên cùng bắn. Thương Lang kỵ đang tới nhất tề phục xuống thân ngựa, tay sớm cầm cung, đợi mưa tên vừa qua, lập tức thẳng người bắn trả. Bên người Thạc Phong Hòa Diệp, lập tức có hơn mười kỵ sĩ ngã xuống.
Một mũi tên bay thẳng tới mặt Thạc Phong Hòa Diệp, chàng nhấc đao lên gạt, chém thành hai đoạn. Hét lớn: “Xông lên!” Kỵ binh Hữu Kim hò hét, mạnh mẽ xông lên.
Bỗng nhiên trong Thương Lang kỵ phát ra một tiếng hú, những kỵ sĩ này lập tức quay đầu ngựa chạy. Thạc Phong Hòa Diệp biết đây là bẫy, nhưng đại quân đã vọt lên, không thể dừng, chỉ đành mắng một tiếng: “Liều mạng!”
Trong mây mù, bỗng phát ra tiếng hò hét cực lớn, là tiếng gầm của gần vạn người. Không ít ngựa chiến Hữu Kim trở nên hoảng loạn. Ngay sau đó tiếng bước chân rầm rập, một đội bộ quân đông đúc vai kề vai, giáo gần giáo xông thẳng ra trận.
Kỵ quân tác chiến, hi vọng nhất là trận thế bộ quân sẽ loạn, có thể xuyên qua xé nát, tùy ý chém giết. Nhưng một khi bộ quân hình thành trận thế san sát, quân sĩ những hàng đầu không tránh không trốn, chỉ lấy tấm thân máu thịt và giáo nhọn làm tường, quân sĩ phía sau dựa sát sít sao. Kỵ quân vừa xông lên, tựa như sóng lớn đánh vào mỏm đá kiên cố, không sao tiến về phía trước. Quân Đoan lúc này đều quyết cả trái tim, ủng hộ lẫn nhau, hò hét điên cuồng xông lên. Quân Hữu Kim nhất thời như sóng nước bị thuyền lớn phá vỡ, một mảng lớn kỵ sĩ bị đâm rớt ngựa.
Nhưng đối với loại trận san sát này, quân Hữu Kim cũng sớm luyện vô số lần cách đối phó. Kỵ quân phía trước vừa ngã ngựa, kỵ quân phía sau lập tức chia làm hai luồng, tràn sang hai bên sườn quân Đoan, bắn tên hàng loạt. Quân Đoan liền giống như đi dưới mưa tên. Vả lại đội quân này cũng chỉ tạm thời tập hợp lại từ bại quân các doanh, dựa vào một cỗ căm phẫn dũng cảm liều chết, lúc đầu trận hình chặt chẽ, đến khi dưới mặt đất rải đầy thi thể người ngựa, phía sau lại chỉ lo đẩy tiền quân về phía trước, nhất thời có rất nhiều người vấp ngã, mới xông lên nửa dặm liền xuất hiện khe hở. Lúc này quân Hữu Kim sớm đã vòng ra phía sau quân Đoan để đánh úp, quân Đoan không có hiệu lệnh thống nhất, không cách nào tạo lại trận thế được nữa, tốc độ xông lên bị triệt bỏ, chớp mắt lại rơi xuống hạ phong.
Nhưng kỵ quân Hữu Kim gặp đợt tấn công này, cũng có chút loạn, đang lúc tập hợp lại, kỵ quân Thương Lang liền xuyên vào các khe hở trong quân Hữu Kim. Thạc Phong Hòa Diệp chỉ nghe thấy tiếng kêu hoảng ở cạnh mình trong đám mây mù, đã có không ít kỵ binh ngã ngựa, kẻ địch đã xâm nhập, đang tiến lại gần mình. Chàng nắm chặt trường đao Huyết Sắc, đề phòng xung quanh. Đột nhiên một kỵ sĩ xông ra từ mây mù, phi nhanh về phía với chàng.
Thạc Phong Hòa Diệp nhìn chằm chằm bóng dáng đang bắt kịp mình, chàng nhận ra con ngựa chiến kia, chính là Ô Chuy Đạp Tuyết của Mục Vân Hàn, lẽ nào người trước mắt này thật sự là Mục Vân Hàn phá băng sống dậy? Hay là hắn vốn không chết? Đang lúc nghi hoặc, kỵ tướng kia đã tới gần, trường đao lóe sáng, Thạc Phong Hòa Diệp gấp gáp nhấc Huyết Sắc lên đỡ, hai đao chạm nhau, một cỗ khí cực lạnh nhất thời từ lưỡi đao truyền thẳng tới lòng bàn tay, lại xuyên suốt lên vai, tay phải gần như tê liệt. Đó chẳng phải chiến đao Hàn Triệt sao?
Thạc Phong Hòa Diệp kinh sợ hô to: “Mục Vân Hàn! Quả thật là ngươi sao?” Vị tướng đó cũng không đáp lời, thêm một đao, Thạc Phong Hòa Diệp lại đỡ, cánh tay phải như đông cứng, chiến đao suýt tuột khỏi tay. May mà Huyết Sắc cũng là một thanh đao có tiếng, nhận tinh túy từ máu tươi, uống máu càng nhiều, lưỡi đao càng đỏ tươi trong suốt như phỉ thúy, nhưng sau hai lần va chạm với Hàn Triệt, lưỡi đao đã xuất hiện vết màu trắng, giống như sương kết ra từ trong lưỡi đao.
Hai người đấu thêm bảy, tám hiệp, Thạc Phong Hòa Diệp bỗng cảm thấy người này tuy đao pháp cũng tàn nhẫn như Mục Vân Hàn, nhưng thiếu chút khí phách bức người, lực đạo cũng yếu hơn rất nhiều. Vả lại đao pháp nôn nóng, giống như hận không thể tốc chiến tốc thắng. Chàng định thần lại, nhận định kẻ trước mắt không phải Mục Vân Hàn, không khỏi cười to nói: “Ngươi không phải Mục Vân Hàn, rốt cuộc là ai?”
Đang nói thì vị tướng kia vung tay, là một đạo ám tiễn, Thạc Phong Hòa Diệp vội ngửa người, tên cắm thẳng vào tùng thạch ở mi tâm chiếc mũ giáp. Chàng vừa né, người nọ thừa dịp sơ hở, lại một đao chém bay đầu ngựa chàng cưỡi, Thạc Phong Hòa Diệp lần thứ hai ngã ngựa, trong miệng đều là mùi tanh của bùn, nửa bên mặt đều xây xát. Chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí từ phía sau, vị tướng kia phóng ngựa cúi người định lấy đầu chàng, Thạc Phong Hòa Diệp vội lăn mấy vòng, đao khí xẹt qua cổ, mặt đất xuất hiện một vết chém dài.
Thạc Phong Hòa Diệp nhảy dựng lên rồi chạy, vị tướng kia giục ngựa đuổi theo, lúc này một bên có người hô to: “Hách Lan Thiết Viên ở đây!” Hách Lan Thiết Viên phi ngựa tới, cản đòn lấy mạng của vị tướng kia. Nhưng song đao của Hách Lan Thiết Viên va chạm với Hàn Triệt, lập tức gãy một bên, lưỡi đao gãy văng ra ngoài. Vị tướng kia lại vung đao, khi Hách Lan Thiết Viên cúi đầu, lông cắm trên mũ giáp cũng bay mất, Hách Lan Thiết Viên biết hắn lật cổ tay lần nữa thì đầu mình cũng bay luôn. Trong lúc nguy cấp đạp một cái, lao thẳng ra ngoài, kéo vị tướng kia cùng rớt ngựa.
Bên tai nghe được một kêu hoảng, lại là giọng của nữ tử. Hách Lan Thiết Viên không khỏi cả kinh, mặt đã trúng một khuỷu tay, máu chảy răng rơi. Kỵ sĩ Hữu Kim cùng tới phía sau sớm đã nhường ngựa cho Thạc Phong Hòa Diệp, Thạc Phong Hòa Diệp lên ngựa cả giận nói: “Hôm nay phải giết được ngươi!”, giơ đao dẫn đại đội kỵ sĩ xông lại chém giết. Vị tướng kia nhanh nhẹn nhảy lên, hô một tiếng, ngựa chiến Đạp Tuyết liền chạy tới bên người, nàng nhảy lên ngựa, giục ngựa chạy vào trong mây mù.
Thạc Phong Hòa Diệp định thần, bỗng cười ha hả. Hách Lan Thiết Viên thấy nửa mặt và trong miệng chủ tướng toàn là bùn đất, mũ rơi giáp lệch, nhưng cười đến là vui vẻ, không khỏi thấy kỳ quái. Thạc Phong Hòa Diệp nói: “Thì ra không phải Mục Vân Hàn! Vậy thì lòng ta không còn lo gì nữa! Ngày mai sẽ công thành ồ ạt!”
Hách Lan Thiết Viên nhỏ giọng nói: “Hình như đó là một nữ nhân?” Thạc Phong Hòa Diệp cả kinh, trên mặt không còn nét cười, nửa ngày mới nhéo Hách Lan Thiết Viên, nói: “Chuyện ta bị một nữ lưu chém ngã ngựa đến hai lần, quyết không được nói ra ngoài.”
Hách Lan Thiết Viên mở miệng bị khuyết mấy cái răng, cả giận nói: “Ta bị đánh thành cái dạng này, còn có thể mở to miệng mà nói khắp nơi sao?”
Hơn mười vạn quân Cần Vương ngoài thành Thiên Khải đều bị giết tan, quân các lộ chư hầu đại thương nguyên khí, quân Hữu Kim lần thứ hai bao vây Thiên Khải. Thạc Phong Hòa Diệp nhìn Thiên Khải thành, trong lòng cảm khái, thắng lợi cuối cùng rốt cục cũng sắp tới rồi.
Nhưng đúng lúc này, phi kỵ truyền tin báo tới: “Mười vạn quân Uyển Châu của Mục Vân Loan đã đến hạ trại ở mười dặm ngoài cửa Nam Thiên Khải!”
“Vương tử điện hạ, kẻ địch thực sự của ngài rốt cục đã tới.” Mưu tướng Khang Hữu Thành nói, “Mục Vân Loan ở Uyển Châu nhiều năm, thực lực của hắn không chư hầu nào có thể sánh bằng. Từ khi ngài vào Đông Lục tới nay, chưa từng tác chiến với quân đội tinh nhuệ thật sự của Đông Lục lần nào, hiện giờ ngài rốt cục có cơ hội rồi. Đánh bại Mục Vân Loan, thiên hạ sẽ không còn thế lực nào có thể địch nổi quân Hữu Kim.”
“Lão gia hỏa Mục Vân Loan này, hắn án binh bất động. Để các chư hầu quận thủ khác vào Trung Châu tranh đấu cùng chúng ta trước, đến tận lúc này mới ra quân. Hiện giờ chỉ còn hai nhà chúng ta có thực lực đoạt đế đô… Được, vậy mong sớm được thấy kết quả!” Thạc Phong Hòa Diệp rút kiếm, chém chiếc bàn làm đôi.
Trong Thiên Khải thành, Mục Như Hàn Giang trên đầu thành nhìn thấy đại quân Hữu Kim nhổ trại, đi về phía Nam.
“Quân Hữu Kim và Uyển Châu sắp giao chiến dưới Thiên Khải thành sao… Bây giờ đúng là lưỡng hổ tương tranh.”
“Ai sẽ thắng lợi, tiến về Thiên Khải thành đây?” Mục Vân Nhan Sương cười thê lương, “Chúng ta không thể ở trong thành, làm bữa cơm chờ kẻ khác quyết ai sẽ được ăn.”
“Thạc Phong Hòa Diệp không phải hạng lỗ m ãng, quân sư Khang Hữu Thành của hắn càng tâm cơ vô cùng. Ta nghĩ bọn họ chắc chắn lưu lại mai phục ngoài thành, chúng ta không thể tùy tiện ra khỏi thành.” Mục Như Hàn Giang ngưng thần nhìn bụi mù khi đại quân Hữu Kim đi xa.
“Dù vậy cũng phải xông ra một lần, trong thành có bốn, năm vạn quân mã, nếu chờ kẻ thắng trong quân Hữu Kim và Uyển Châu tới dưới thành, bốn, năm vạn người bị vây khốn trong thành cũng đành phải chờ chết. Nhưng nếu vào lúc chúng giao chiến, sẽ trở thành lực lượng quyết định thắng bại.” Mục Vân Nhan Sương quay đầu nhìn Mục Như Hàn Giang, cười, “Năm xưa, ở Bắc Lục, ta đã học được nhiều điều từ phụ huynh của huynh. Bọn họ quyết đoán quả cảm, quân lực như sấm rền gió cuốn. Có thể bằng mấy ngàn tinh nhuệ, thay đổi cục diện một trận chiến lớn vài chục vạn người, ngày nay, gánh nặng lại đặt lên người chúng ta.”
Mục Như Hàn Giang rất muốn đáp lại nụ cười của nàng, nhưng không sao cười nổi.
Mục Vân Nhan Sương nhận ra tâm tình của chàng, cũng cúi đầu, nhè nhẹ thở dài: “Năm xưa ở Bắc Lục, nghe nói cả nhà huynh bị lưu vong… Toàn quân gần như đều muốn bùng nổ, bao nhiêu nam nhi đao ngay trước mắt cũng không thèm chớp, quỳ trước trướng của phụ vương ta và thái tử khóc rống lên, cứ kêu to không ngừng: ” Mục Như tướng quân vô tội!’. Ta chưa từng thấy tình cảnh ấy, cực kì chấn động, trốn sau trướng len lén khóc. Khi đó thái tử Mục Vân Hàn và chúng tướng viết huyết thư, cùng một nắm tóc của chính mình gửi về Thiên Khải, bày tỏ nguyện dùng tính mạng đảm bảo cho Mục Như thế gia… Thế nhưng…” Vành mắt nàng lại đỏ lên, ngẩng đầu thở dài một tiếng, “Ý chỉ hoàng đế đã ban sao có thể thay đổi được.”
“Không sai.” Mục Như Hàn Giang cười lạnh, “Nếu ngươi vẫn nguyện trung thành với lời của loại hoàng đế này.”
Mục Vân Nhan Sương ngóng nhìn phương xa bên ngoài thành: “Mục Như tướng quân… Huynh muốn báo thù Mục Vân thị bọn ta thế nào? Tiểu Sênh Nhi… khi đó vẫn còn quá nhỏ…”
“Ngươi không cần nói nữa.” Mục Như Hàn Giang vung tay lên, “Năm xưa giang sơn này là do Mục Như thị chúng ta cùng Mục Vân thị các ngươi cùng nhau gây dựng, hiện tại tan nát như vậy… Chúng ta muốn đoạt lại tất cả những thứ đã mất.” Mắt chàng lóe lên ánh sáng, “Từ lâu ta đã có nguyện vọng, muốn trước tiên phá Hữu Kim, sau đó dẹp Uyển Châu, khôi phục giang sơn Đại Đoan triều… Tới lúc đó…” Chàng nhìn Mục Vân Nhan Sương, cười lạnh, “Ta muốn bộ tộc Mục Vân các ngươi lưu vong Thương Châu, khiến các ngươi cũng đi con đường mà Mục Như thị tộc chúng ta từng đi qua!”
Mắt Mục Vân Nhan Sương nhìn về phương xa lóe lên, chỉ phát ra một tiếng thở dài thật sâu.
Mục Như Hàn Giang cũng xoay người nhìn về phía chân trời: “Trước khi ta hoàn thành tâm nguyện này, trùng chấn giang sơn, ta sẽ nén cừu hận xuống chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, có lẽ…” Mục Như Hàn Giang cười lạnh, “Các ngươi nên hi vọng ta vĩnh viễn không thể đạt thành tâm nguyện, hoặc là hãy chết trước lúc đó.”
“Không…” Mục Vân Nhan Sương nhìn chàng, “Ta thật sự mong huynh sống sót, cưới vợ sống đến già, hưởng thụ hòa bình và vinh hoa. Mục Như thế gia nhà huynh, đã không còn bao nhiêu máu có thể chảy. Món nợ chúng ta thiếu trên lưng, chỉ hy vọng có thể trả xong ở đời này của chúng ta.”
“Trước khi kẻ địch mạnh bị diệt, hãy quên cừu hận giữa hai tộc chúng ta đi, cũng quên sự áy náy của ngươi đi, tương lai nếu tứ hải thật sự bình định, hai tộc chúng ta lại phân cao thấp trên chiến trường cũng không muộn!” Mục Như Hàn Giang đi xuống dưới thành, “Chúng ta đi điều chỉnh binh mã, chuẩn bị xuất chinh!”
Khi Mục Vân Nhan Sương lên ngựa xuất chinh, quay đầu liền thấy thiếu niên hoàng đế chạy vội từ trong cung ra, đứng phía sau đại quân, ngơ ngẩn nhìn bọn họ.
Mục Vân Nhan Sương hơi cắn môi, xuống ngựa đi tới cạnh Mục Vân Sênh, đỡ lấy hai vai chàng: “Tiểu Sênh Nhi, nếu chúng ta có thể trở về, đệ hãy chuẩn bị tiệc rượu, mừng công cho chúng ta. Nếu chúng ta không về được… đệ phải nhanh chóng thay áo vải, trốn khỏi Thiên Khải, quên đi việc mình là hoàng đế, quên đi mọi thứ trong mười bảy năm qua, quên cái họ Mục Vân này đi…” Nàng có chút nức nở, “… Đi làm một bách tính bình thường thôi.”
Mục Vân Sênh nhìn vào mắt nàng, nhưng không khóc. Thiếu niên bình tĩnh vươn tay, lau nước mắt trên đôi má Mục Vân Nhan Sương. “Ta không quan tâm có làm hoàng đế hay không, ta chỉ không muốn thấy mọi người chết đi.”
“Đệ không thể, tiểu Sênh Nhi, đệ ngồi ở ngôi hoàng đế này một ngày, chỉ cần có một người còn chiến đấu vì vương triều này, đệ không thể dễ dàng từ bỏ. Tướng quân cuối cùng phải chết trên chiến trường, có người chết trong trướng ôn nhu, có người chết trong bão cát, kỳ thực không khác gì nhau.” Mục Vân Nhan Sương cười cười, quay đầu lên ngựa mà đi.
Cổng thành cực lớn chậm rãi mở rộng, đại quân quát dài, tràn ra ngoài cổng. Thiếu niên Mục Vân Sênh ngẩn ngơ đứng đó, nước mắt trên ngón tay dần dần khô đi trong gió.