Chi thập Kẻ thắng lợi
Thạc Phong Hòa Diệp nhìn đại quân Uyển Châu chậm rãi tràn tới ở chân trời, âm thầm than thở.
Trận thế thiết giáp sâm nghiêm này so với quân Cần Vương lúc trước, cách biệt một trời một vực.
Quân các lộ Cần Vương dù được xưng ba mươi vạn, nhưng có hai mươi vạn chạy tứ tán trong lúc hỗn loạn khi bị tập kích, các chư hầu quận thủ sợ hao hết vốn liếng, vừa thấy đại thế không ổn, tất cả đều mang quân của mình trốn về vùng phòng thủ, nào có ai quyết tử chiến đến cùng. Đội quân tới đây lần này tuy chỉ có mười vạn, nhưng tựa hồ có thể tử chiến đến người cuối cùng.
Mưu thần Khang Hữu Thành một bên, ghé sát vào nói: “Ngài xem giáp trụ của chúng, mười vạn bộ giáp đồng đều cho sĩ tốt, tốn biết bao tài lực và quân công đây, độ trù phú của Uyển Châu là điều mà Bắc bộ Trung Châu chẳng thể sánh bằng, quân Uyển Châu càng ngày càng mạnh, không đánh tan chúng trong một trận, tương lai chỉ sợ vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.”
Thạc Phong Hòa Diệp hít một hơi dài: “Ngươi xem nếu liều mạng giết sạch chúng, phe ta còn nổi bao nhiêu người?”
Khang Hữu Thành ngưng thần suy nghĩ một chút, nói: “Tác phong quân Uyển Châu này nghiêm chỉnh còn vượt quá tưởng tượng của ta, ta cảm thấy khi phe mình giết đến lúc chúng còn dư hai vạn, bản thân đã toàn quân bị diệt trước rồi.”
Thạc Phong Hòa Diệp cười mắng: “Vậy chúng ta tới đây làm gì? Còn không mau về Bắc Lục uống rượu, ngắm trời, ngủ ngon một giấc thôi.”
Khang Hữu Thành cười nói: “Thiên hạ nào có trận chiến tất thắng, chiến tranh chính là đánh bạc, không chỉ đấu dũng đấu trí, mà còn phải đấu vận khí.”
Trong đại trướng của chủ soái quân Uyển Châu. Nghiệp vương Mục Vân Loan nhấp một ngụm rượu, nhìn thư sinh áo vải trước bàn tiệc.
“Lộ Nhiên tiên sinh, ngươi xem con người Khang Hữu Thành mưu lược thế nào?”
“Đích thị tướng tài, nếu luận mưu lược thiên hạ, so với ta thật không phân cao thấp.” Người trẻ tuổi đó nâng cao cốc rượu, ngửa đầu uống cạn, nhân có men say đưa chén cho thị nữ đứng một bên, nói: “Nữa nào nữa nào.”
“Vậy nếu lấy mười vạn quân của tiên sinh đánh mười vạn quân của Khang Hữu Thành, ai sẽ thắng?”
“Đương nhiên là ta.” Người thanh niên dựa vào cạnh bàn, ngắm nghía cốc rượu.
“Dựa vào đâu mà tự tin vậy?”
“Khang Hữu Thành tinh thông binh pháp, nhuần nhuyễn binh thư của mười ba nhà như “Võ Thao”, “Hành lược”, “Ngũ trận”, hạ bút thành văn. Dù đối phương cũng nhuần nhuyễn binh pháp như vậy, nhưng biến trận nghi binh thế nào, hắn cũng có thể nhìn ra cách phá trong nháy mắt.”
“Vậy tiên sinh làm sao mà thắng?”
“Ta co thể thắng, vì ta không bao giờ đọc binh pháp, không diễn binh kỳ, không thuộc trận quyết…” Thư sinh vung tay áo dài, ngả ra phía sau, thoải mái gối lên đùi thị cơ bên mình.
“Không đọc binh pháp, sao thắng được kẻ tinh thông binh pháp?”
“Nếu vậy trận mà ta dùng, binh ta bố trí, toàn bộ đều loạn thất bát tao, một vũng hồ đồ, Khang Hữu Thành hoàn toàn không thể hiểu nổi, tự nhiên cảm thấy ta cao minh không gì sánh được, lòng sinh hoảng hốt, sau đó tâm trí sụp đổ, không chiến mà hàng, ha ha ha ha!” Thanh niên cười to, cầm tay thị cơ, dốc rượu ở bầu rượu trong tay nàng ta vào miệng.
Tất cả các tướng trong trướng không ai dám cười, đều nhìn sắc mặt Mục Vân Loan. Lính canh ngoài trướng đè chuôi đao, chỉ chờ Mục Vân Loan nói một tiếng: “Lôi ra chém!” là lập tức vào bắt người.
Tuy Mục Vân Loan sắc mặt căng thẳng, nhưng cuối cùng đè cơn giận xuống, lộ ra nét cười nhạt. Trong lòng các tướng và mưu sĩ trong trướng càng thêm không hài lòng, bọn họ sớm không vừa mắt thanh niên này. Các tướng đều nghĩ người nọ là một tên lừa bịp hoặc kẻ điên, chỉ Mục Vân Loan tin tưởng hắn, còn tiếp đãi như khách quý.
“Như vậy, trận chiến ngày mai với quân Hữu Kim, xin tiên sinh ở bên cạnh ta, bày mưu tính kế giúp ta.” Mục Vân Loan nâng cốc, nói.
Các tướng trong trướng đều nhìn sắc mặt của quân sư Phạm Chuyết, đây rõ ràng là thử cho thanh niên này thay thế vị trí của hắn. Mặt Phạm Chuyết như bị một cái tát mạnh, lúc xanh lúc đỏ, nhưng cũng chỉ có thể chậm chạp nâng cốc rượu lên. Các tướng cũng đều nâng cốc theo Mục Vân Loan, kính rượu thanh niên kia.
Nhưng người thanh niên ấy lại như say đến mức không nâng nổi cốc rượu, chỉ khua tay trên không, nói: “Ta nói rồi, ta không hiểu binh thư, để ta làm mưu sĩ, thua cũng đừng trách ta. Rượu ở đây một chút cũng không ngon bằng quán ven đường.”
Cốc rượu của Mục Vân Loan và các đại tướng mưu sĩ đang nâng lên đều cứng đờ giữa không trung.
Rốt cục có một võ tướng không thể nhịn được nữa, ném cốc, rút kiếm nhảy dựng lên: “Lộ Nhiên Khinh, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám khinh mạn chúng ta như vậy?”
Lộ Nhiên Khinh không thèm liếc một cái, đứng lên chỉnh mũ áo, chắp tay nghiêm mặt nói với Mục Vân Loan: “Điện hạ, sở dĩ giờ quân Uyển Châu vẫn chưa bại, chỉ do chưa gặp phải đối thủ thực sự mà thôi. Nếu ngài thật sự muốn lấy được thiên hạ, đương nhiên không thể dùng tâm tư của người bình thường để suy đoán sự việc. Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết, ngài vừa muốn dùng ta, vừa không tin ta, xung quanh là một đám cựu thần tự cho là công cao, như vậy dù có người mưu lược đến đâu cũng không thể thành công. Ở đây có ba phong thư, sau trận chiến này, nếu ta nói đúng, ngài dùng kế sách trong thư thắng trận này, vậy hãy bái ta làm quân sư. Nếu không tin ta, có thể bỏ qua một bên, ta sẽ đi tìm minh chủ khác. Cáo từ.”
Hắn rảo bước ra ngoài, bỏ lại vô số ánh mắt tức giận, đố kỵ, kinh ngạc sau lưng.
Mục Vân Loan thở dài một tiếng, chống khuỷu tay lên bàn, nâng trán, trầm mặc thật lâu.
Một ngày sau, quân Uyển Châu và Hữu Kim đụng độ ở trăm dặm phía Nam thành Thiên Khải.
Bắt đầu trận chiến, quân Uyển Châu mặc giáp sắt, dùng thương dài khiên lớn, chia làm mấy trận vuông, kỵ binh Hữu Kim vừa tới gần, liền nỏ mạnh bắn hàng loạt. Tầm bắn của nỏ sắt này xa hơn cung của quân Hữu Kim rất nhiều, kỵ quân Hữu Kim bao vây vài vòng, vẫn không tìm được kẽ hở nào, chỉ bỏ lại vài trăm thi thể kỵ binh.
Thạc Phong Hòa Diệp hạ lệnh: “Xe đụng ra trận.”
Nhưng hơn nửa số xe đụng đã bị hủy trong trận đại chiến với quân Cần Vương, chỉ còn hơn tám mươi cái, nỏ của đội quân Uyển Châu này quá mạnh, có thể xuyên qua thuẫn gỗ, bộ binh bảo vệ xe chỉ cần xông tới trong vòng ba trăm bước, đã bị bắn chết vô số, phải lui về, xe đụng không có bộ binh hộ vệ, lập tức bị quân Uyển Châu xông ra cướp về.
Quân Uyển Châu đồng thời cười nhạo, quát lớn: “Quà lớn quá, quà lớn quá!”
Trong trận của mình, Thạc Phong Hòa Diệp cười khổ, nhìn Khang Hữu Thành nói: “Thì ra xe đụng của ngươi dùng cũng không tốt lắm.”
Khang Hữu Thành nói: “Đối phó đội quân cố thủ vững chắc, xe đụng cực kì hữu ích, nhưng đối phương binh cường nỏ mạnh, binh pháp ban đầu không thể dùng nữa.”
Thạc Phong Hòa Diệp hỏi: “Vậy còn chiêu nào mới không?”
Khang Hữu Thành cười nói: “Uyển Châu trù phú, vậy nên bộ binh giáp dày khiên chắc, nhiều nỏ mạnh. Nhưng Uyển Châu toàn sông nước, ít đồng bằng, ít nuôi ngựa, vậy nên chúng khuyết thiếu kỵ quân tinh nhuệ, nên phải hình thành trận vuông, tương trợ chặt chẽ, lấy bất biến ứng vạn biến. Ta sẽ làm chúng phải động.”
Vì vậy lệnh đẩy ba mươi xe đá công thành ra, phóng đạn sắt rỗng ruột, đạn này chứa đầy dầu hỏa, cháy mạnh, được quăng ra ngoài. Quân Uyển Châu ngẩng đầu nhìn vài chục quả cầu lửa trên không trung xé gió mà đến, lòng thầm kêu khổ, vừa rồi khi kỵ quân xung phong, chỉ mong mọi người chen nhau thật chặt, kỵ binh không thể xông lên, hiện giờ lại chỉ hận quanh mình chen quá nhiều người, muốn chạy cũng chẳng nổi. Mắt mở trừng trừng nhìn lửa xẹt trời mà rơi xuống, đành nín thở nhắm mắt, nói ông trời chưa từng cho vàng từ trên trời rơi xuống, lần này cũng không nên đến lượt mình mới phải.
Nổ liên thanh, tiếng kêu thảm vang dậy, sĩ tốt bén lửa điên cuồng chạy loạn. Xe ném đá chưa ném được mấy lượt, trận vuông quân Uyển Châu đã loạn.
Trên đài quan sát địch, Mục Vân Loan nhíu mày, bất đắc dĩ hạ lệnh toàn quân xung phong. Tiếng trống nổi lên, trận vuông phát ra một tiếng hét, toàn bộ xông lên, nói là xung phong, chẳng bằng nói là mau trốn khỏi nơi mình đang đứng.
Thạc Phong Hòa Diệp kích động đứng lên: “Mẹ nó, lũ rùa rụt đầu rốt cuộc cũng tản ra rồi, kỵ binh chuẩn bị xung phong.”
Khang Hữu Thành nói: “Khoan đã! Quân Uyển Châu được huấn luyện đã lâu, có thể tan nhanh cũng có thể tụ nhanh, nếu kỵ binh xông tới gần, chúng sẽ tức thì liên kết thành hơn một ngàn tiểu trận, ngoài bố trí khiên thương, trong bắn nỏ, chúng ta vẫn chịu đòn.”
Thạc Phong Hòa Diệp nói: “Vậy thì lệnh cho tiền quân chầm chậm lùi lại, để bộ Hòa Thuật, bộ Khắc Lạt vòng sang hai mạn sườn quân địch, sau đó ba mặt giáp công, dù có bao nhiêu tiểu trận, cũng lập tức sụp đổ.”
Khang Hữu Thành vỗ tay cười to: “Điện hạ dụng binh ngày càng tinh diệu.”
Thạc Phong Hòa Diệp mỉm cười: “Đến khi ta học được hết mọi chiêu của ngươi, ngươi sẽ thành kẻ vô dụng đấy. Có thể về nhà làm ruộng rồi.”
Nét cười của Khang Hữu Thành cứng đờ, hắn biết lời của vị vương tử này đều là thật, khi chàng ta cười nói muốn giết ngươi, đó cũng là thật. Chàng ta không thích giấu gì trong lòng, trước nay đều trực tiếp nói ra, để mọi chuyện rõ như ban ngày. Bởi vậy các bậc cha chú và thân tộc đều không thích chàng ta, chàng ta cô độc tranh đoạt thiên hạ, tựa hồ chỉ để chứng minh gì đó.
Quân Hữu Kim ba mặt giáp công, quân Uyển Châu quả nhiên tụ thành vô số tiểu trận, phối hợp mà đánh, trên chiến trường bụi mù cuồn cuộn, hỗn chiến một hồi. Chém giết đến gần hai canh giờ, sắc trời đã muộn, hai bên tổn hại mấy nghìn người, đều gõ kẻng thu binh.
Mục Vân Loan trở vào trong trướng, bỗng thấy ba phong thư ở mép bàn, lấy phong thứ nhất mở ra xem.
“Điện hạ quen dùng binh pháp bốn dạng trận vuông, dù khắc kỵ quân, nhưng nếu Hữu Kim bắn đá hỏa công, trận tất phá. Xin dùng trận đồ thần hiến.”
Mục Vân Loan đấm mạnh xuống mặt bàn, đêm qua sao lại tức giận không đọc thư chứ? Tuy nhiên, dù có xem, chưa chắc hắn đã theo đó mà làm.
Hắn cầm lấy phong thư thứ hai, suy nghĩ một chút, lại đặt xuống. Ngồi trầm ngâm một hồi, lại cầm lên, chậm rãi mở ra…
Ngày thứ hai. Quân Uyển Châu bày trận Vạn dặm cát vàng, để mấy vạn binh tản ra trên đồng trống với chu vi vài dặm, mỗi người cách xa nhau vài bước. Thạc Phong Hòa Diệp vừa thấy liền cười to: “Đây là sợ máy bắn đá của chúng ta. Tuy nhiên cứ như vậy sao có thể chống lại phiêu kỵ của ta?”
Khang Hữu Thành lắc đầu nói: “Phải đề phòng trận thế của chúng biến hóa, trận thế này thoạt nhìn cực tản mạn thô lậu, nhưng là nguồn gốc của vạn trận, có thể thiên biến vạn hóa. Thần biết Bạo tuyết liệt phong kỵ từng khổ luyện trận pháp đối phó với kỵ binh, nhưng cách biến hóa và phá giải trận bộ binh thì chưa huấn luyện đủ. Nếu đối phương từng diễn luyện trận pháp cao diệu, chỉ sợ sẽ tổn hại.”
Thạc Phong Hòa Diệp gật đầu: “Ta hiểu phải làm gì rồi.”
Sau đó chàng lệnh cho tướng dũng mãnh của bộ Long Cách là Long Cách Sắc dẫn một vạn người trong bộ xông lên. Bộ Long Cách đột nhập trận địch, quân Uyển Châu tựa hồ mau chóng bị vạch ra chỗ hổng, bộ quân ở giữa chạy bán mạng về phía sau. Bộ Long Cách hầu như một đường truy sát đến trước doanh chủ soái, đột nhiên tiếng pháo hiệu vang lên, quân Uyển Châu đột nhiên biến trận, bộ binh vây kín từ hai mặt mà đến, cấp tốc tụ thành trận dày đặc, muốn nuốt lấy bộ Long Cách.
Trong trận Hữu Kim, Thạc Phong Hòa Diệp giơ đao, bộ Hách Lan, bộ Hòa Thuật xông ra chém giết, đánh úp quân Uyển Châu ở mé ngoài. Trong quân Uyển Châu cờ xí tung bay, chỉ huy binh sĩ chia làm hai trận trước sau, một mặt chống lại viện quân của Hữu Kim, một mặt vây giết bộ Long Cách. Đồng thời quân chủ lực lại phái ra hai đội quân, đánh giết hai cánh của bộ Hách Lan, Hòa Thuật.
Thạc Phong Hòa Diệp lại giơ đao, tự mình dẫn các bộ còn lại xung phong, hai quân bị thắt lại một chỗ. Nhưng bộ Long Cách ở trung tâm dù dưới hàng loạt mưa tên, rừng thương vây kín, vẫn càng đánh càng hăng, Long Cách Sắc đi đầu mở một đường máu, dần hợp được với bộ Hách Lan, Hòa Thuật. Trận hình quân Uyển Châu chậm rãi bị xé rách.
Lại chém giết thêm hơn nửa canh giờ nữa, quân Uyển Châu đã bị cắt làm hai nửa, do nhiều vòng vây chồng lên nhau biến thành đánh gọng kìm từ hai mặt. Nhưng quân Hữu Kim lại tập trung quân lực xông về phía Tây, Uyển quân phía Tây không chống nổi, bại trận phải lùi. Uyển quân phía Đông lại không đuổi kịp kỵ quân Hữu Kim, Mục Vân Loan thấy tình thế không ổn, truyền lệnh thu binh. Quân Hữu Kim thừa cơ đánh lén, trên chiến trường lưu lại mấy ngàn thi thể quân Uyển Châu.