Cửu Dung

quyển 5 chương 22: thế bại như núi đổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng thượng nghe Tiền Tam công công nói đến đây đã có phần mất kiên nhẫn, phất phất tay nói: “Được rồi, được rồi, cho kẻ truyền tin đó vào đây”. Nghe nói không phải là người của Minh Thiên Hạc, trong lòng Hoàng thượng liền không còn tức giận nữa. Nhưng Minh Huệ vẫn hung hăng kiêu ngạo không giảm bớt, rất có ý: Hoàng thượng, hãy chờ đấy!

Chẳng mấy, người truyền tin đã đi đến, trong tay y nâng một hòm gỗ. Thấy Hoàng thượng, bước lên phía trước quỳ xuống nói: “Mạt tướng Dịch Vi Lam - phó tướng thủ hạ của Trấn quan tướng quân khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”.

“Được rồi”, Hoàng thượng có chút sốt ruột, nói: “Ngươi đứng lên, có chuyện gì cứ nói thẳng đi. Viên đại tướng quân phái ngươi đến, rốt cục có chuyện gì muốn nói với trẫm? Không gặp trẫm thì không được?”.

“Xin Hoàng thượng hãy xem thứ này.” Dịch Vi Lam thần sắc bình thản, nói: “Hy vọng không làm kinh động đến Hoàng thượng. Trong cái hòm này là một đầu người”. Dịch Vi Lam vừa nói vừa mở hòm ra. Ngay tức thì, một đầu người da mặt tím tái xuất hiện trước mặt mọi người, có một vài phi tần nhát gan đã hét ầm lên. Nhưng mà, tiếng hét sợ hãi lớn nhất không phải của ai khác mà là của Minh quý phi. Hơn nữa, tiếng hét của nàng ta không coi là sợ hãi, mà là thảm thiết.

Bởi vì đầu người kia không phải của ai khác mà chính là của phụ thân Minh quý phi - Minh Thiên Hạc.

Đầu người kia đã bị chém xuống nhiều ngày. Lớp da đã nhăn nheo lại, mọi chỗ trên mặt còn hơi biến thành màu đen, dường như được bôi một lớp nhọ nồi lên. Mặc dù vậy, nhưng người khác chỉ cần liếc mắt một cái thì vẫn có thể nhận ra, người này chính là Minh Thiên Hạc từng hét lác Tây Tống. Dịch Vi Lam vững vàng bưng đầu người kia, cao ngất bất động, thần sắc hờ hững, tựa như thứ y đang cầm trong tay chỉ là một thứ tầm thường nhất, chứ chẳng phải là đầu của quyền thần đệ nhất Tây Tống.

Hoàng thượng nhìn thấy đầu của Minh Thiên Hạc cũng kinh hoảng, nghi hoặc không thôi, hỏi: “Đây... đây rốt cục là chuyện gì? Ngươi muốn làm gì...”.

Dịch Vi Lam thần sắc bình tĩnh, chậm rãi nói: “Hoàng thượng, nguyên Đại nguyên soái Minh Thiên Hạc của quân đội Tây Tống thông đồng với địch bán nước, đồng lõa với Bắc Trần muốn cướp hoàng vị của Tây Tống ta. May mà Viên đại tướng quân phá được âm mưu này, cũng chớp lấy thời cơ, chém chết Minh Thiên Hạc, bóp chết âm mưu này từ trong trứng nước. Viên đại tướng quân một lòng vì nước trừ gian, tâm này có thể chiếu soi cùng nhật nguyệt. Nhưng trước khi mạt tướng đến đây, Đại tướng quân cũng đã từng dặn, nếu Hoàng thượng có gì trách móc, Đại tướng quân nguyện một mình gánh chịu tội lỗi, chết cũng không từ, chỉ xin không có tai vạ gì đến các tướng sĩ”. Dịch Vi Lam nói xong, đột nhiên quỳ xuống lạy Hoàng thượng: “Trời phù hộ ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”.

Nét mặt Hoàng thượng nhất thời ngớ ra, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt hoàn toàn ngơ ngẩn. Hồi lâu sau, đột nhiên Hoàng thượng cười phá lên, tiếng cười gần như điên cuồng; “Lão chết rồi, cuối cùng lão cũng chết rồi. Minh Thiên Hạc người là lão thất phu, cuối cùng cũng chết rồi! Ha ha ha….”. Hoàng thượng cười to, nhào về phía linh sàng của Thái hậu, quỳ phịch xuống: “Mẫu hậu, sau cùng lão tặc Minh Thiên Hạc kia cũng chết rồi. Lão chết không toàn thây, lão chết không được tử tế….”. Trong lúc Hoàng thượng nói chuyện, đã không còn chút phong thái vương giả nào. Có thể thấy rằng thường ngày hắn bị Minh Thiên Hạc quản thúc quá sâu, thực sự căm hờn tận xương tủy.

Minh quý phi ngã ngồi ở đó, sau một lúc lâu ngơ ngác, nàng ta hình như còn chưa ý thức được rằng không thể cứu vãn, nàng ta hét lên với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, tên loạn thần tặc tử Viên Chấn Đông đó vu oan cho cha thiếp, còn giết ông nữa. Cha thiếp lập nhiều chiến công hiển hách cho Tây Tống chúng ta, người nhất định phải báo thù cho cha thiếp!”

Hoàng thượng ngoảnh đầu lại, lảo đảo đi đến bên cạnh nàng ta, oán hận nói: “Minh Thiên Hạc? Chết hay lắm! Chết phải lắm! Thật sự là chết rất hay! Cả nước cùng chúc mừng, hả lòng hả dạ thay! Ả tiện nhân này, trẫm nhịn ngươi lâu lắm rồi, ngươi ngang ngược lộng quyền, liên tục hại chết phi tần của trẫm. Lúc Hoàng hậu đang tại vị thì ngươi chẳng những không tôn kính nàng mà còn lúc nào cũng gây khó dễ cho nàng. Hoàng hậu qua đời tủi thân biết bao! Hôm nay trẫm muốn nợ máu phải trả bằng máu! Người đâu, lột bỏ xiêm áo quý phi của tiện nhân Minh Huệ này, kéo ả ra đằng sau, dùng gậy đánh chết!”.

Minh quý phi ngây đuỗn ra, giờ mới hiểu, phụ thân nàng ta chết rồi, bản thân nàng ta cũng không thể cứu vãn được nữa. Nàng ta kêu gào: “Hoàng thượng, tốt xấu gì thiếp và người cũng từng là phu thê, sao người có thề nhẫn tâm như vậy? Huống chi, người có lý do gì mà giết thiếp?”.

Thái hậu qua đời, Hoàng thượng đại bi; Minh Thiên Hạc chết, Hoàng thượng đại hỷ. Giữa đại bi đại hỷ, Hoàng thượng đồ như đã mất đi lý trí. Hiện giờ thì tốt hơn nhiều, Hoàng thượng oán hận nói: “Vì sao trẫm phải giết ngươi? Phụ thân Minh Thiên Hạc của ngươi cấu kết với Bắc Trần, thông đồng bán nước, đây là một tội. Ngươi ghen ghét Thái hậu không để cho ngươi lên ngôi hoàng hậu, liền độc chết người, tội trạng này còn chưa đủ lớn à?”.

Minh quý phi ngạc nhiên hồi lâu mới chậm rãi nói: “Hoàng thượng, người nói phụ thân thiếp thông đồng với địch bán nước, chuyện này thiếp không thể biết được, thiếp có tội gì? Thiếp ở trong thâm cung, làm sao có thể nhìn thấy phụ thân thiếp? Tội trạng này sao có thể thành lập? Về phần người nói thiếp đầu độc Thái hậu, muốn giết thiếp, việc này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ bách tính sẽ nói Hoàng thượng người giậu đổ bìm leo, đuổi cùng giết tận, truy sát con gái của công thần”.

“Ngươi...” Hoàng thượng nhất thời có chút nghẹn lời.

Tất cả mọi việc đã nằm trong dự liệu từ trước. Tôi tiến lên, đỡ lấy Hoàng thượng, mềm giọng mà rằng: “Hoàng thượng, xin người bớt giận trước đã, chú ý đừng làm thân thể mệt nhọc. Nếu Minh quý phi không chịu thừa nhận Thái hậu bị nàng ta hãm hại, vậy thì Hoàng thượng cứ triệu người thân cận nhất của nàng ta đến hỏi là được. Hoàng thượng cũng phải phái người đến lục soát tẩm cung của Minh quý phi. Đợi đến khi nhân chứng vật chứng đều đủ cả, Minh quý phi sẽ không thể chối cãi nữa. Nếu Minh quý phi quả tình oan uổng, Hoàng thượng cũng đừng trách lầm người tốt. Con người nếu đã làm chuyện gì, luôn để lại dấu vết”.

Hoàng thượng nghe vậy, gật đầu nói: “Dung phi nói rất phải. Tiền Tam, ngươi đích thân dẫn người đến lục soát tẩm cung của Minh quý phi, nhất định phải lục soát hết sức kỹ càng. Cung nữ thái giám mà Minh quý phi tín nhiệm nhất là ai? Người đâu, truyền đến cho trẫm!”.

“Vâng!” Lập tức, Tiền Tam công công liền dẫn theo người ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, đã có thái giám giải Tiểu Đào Hồng đến. Tiểu Đào Hồng bị dọa đến độ cả người run bần bật, quỳ xuống nói: “Nô tỳ Tiểu Đào Hồng vấn an Vạn tuế gia”.

Trong giọng nói của Hoàng thượng mang theo vài phần rét lạnh: “Đào Hồng, trẫm hỏi ngươi, chủ nhân của ngươi có hạ độc Hoàng thái hậu không? Nếu ngươi nói rõ sự thực, trẫm tạm thời tha mạng cho ngươi. Còn nếu ngươi có nửa lời dối trá, trẫm nhất định tru di cửu tộc nhà ngươi!”.

Tiểu Đào Hồng quỳ rạp cả người, sau một lúc lâu mới nói với Minh quý phi: “Nương nương, chuyện đã đến nước này, Hoàng thượng đều đã biết rồi, người cũng đừng giấu giếm nữa. Chi bằng khai hết ra với Hoàng thượng đi. Lúc nô tỳ biết người làm vậy cũng đau lòng, sao người có thể hồ đồ như thế!”.

“Con Tiểu Đào Hồng này! Ngươi là thứ vong ân bội nghĩa, sao ngươi không nghĩ xem, ai cho ngươi ăn ngươi mặc mà ngươi lại cắn ngược lại ta! Bản cung bóp chết ngươi!” Minh quý phi nói xong, ra sức bóp cổ Đào Hồng. Tiểu Đào Hồng đau đớn rên lên, cũng không đám đánh lại.

“Giỏi cho ngươi Minh Huệ! Sự việc đã bại lộ còn muốn giết người diệt khẩu!” Hoàng thượng nói xong, đá Minh quý phi lăn ra xa. Thân mình Minh quý phi lăn đi vài thước, đầu đụng vào cột thành một vết thương lớn, máu tươi trào ra. Tóc tai nàng ta rũ rượi, y phục xốc xếch, lại máu me đầy mặt, thoạt nhìn như nữ quỷ, làm người ta vô cùng sợ hãi.

Hầu như cùng lúc đó, Tiền Tam công công dẫn theo mấy thái giám đi đến. Ông ta quỳ xuống đất, hai tay dâng lên một túi thuốc bột, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là Hạc Đỉnh Hồng nô tài phát hiện dưới gối trên giường khắc phượng trong tẩm cung của Minh quý phi. Ngoài ra, còn phát hiện phượng bào, khăn choàng cho Hoàng hậu dùng ở chỗ của Minh quý phi. Còn cả mấy phong thư”.

Hoàng thượng nhận thư, nhìn mấy lần, nổi cơn lôi đình nói: “Minh Huệ, ngươi còn không thừa nhận ngươi và phụ thân cấu kết! Trong thư cha ngươi gửi cho ngươi rõ ràng có viết nếu trẫm và Hoàng thái hậu không trao ngôi vị hoàng hậu cho ngươi, lão sẽ dấy binh tạo phản, đuổi trẫm xuống khỏi hoàng vị, tự mình làm đế, ngươi làm công chúa. Tự thân ngươi nhìn đi! Chẳng lẽ ngươi còn dám nói ngươi không biết chuyện?”. Hoàng thượng vừa nói vừa ném thư vào nàng ta.

Hạc Đỉnh Hồng dưới gối của Minh Huệ hiển nhiên là do tôi bảo Băng Ngưng đặt vào. Chỉ là tôi chưa từng ngờ rằng, Minh Thiên Hạc và Minh Huệ lại có thể thư qua tin lại đại nghịch bất đạo như thế. Thư như vậy, sau khi Minh Huệ xem xong lại không lập tức đốt đi mà còn cất kỹ thì thật sự là hồ đồ đến cực điểm.

Minh Huệ nghe Hoàng thượng nói, kêu thảm một tiếng, bò về phía trước, ôm lấy chân Hoàng thượng, khóc lóc kể lể: “Hoàng thượng, xin người, xin người hãy tha cho thần thiếp lần này đi. Sau này thần thiếp không dám nữa. Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi, là thần thiếp nhất thời hồ đồ, bị phụ thân che mắt, Hoàng thượng...”.

Minh Huệ thấy Hoàng thượng không hề nhúc nhích thì sửa sang lại mái tóc, chỉnh lại dung nhan, nói: “Hoàng thượng, người còn nhớ không? Lúc Huệ Nhi vừa mới tiến cung, Hoàng thượng từng khen Huệ Nhi đẹp có một không hai trong lục cung. Hoàng thượng còn nói thích nhất là nhìn Huệ Nhi cười, nói Huệ Nhi cười một cái thì nghiêng nước, cười cái thứ hai thì nghiêng thành. Hoàng thượng, giờ Huệ Nhi cười cho người xem, cười cho người xem, Hoàng thượng...”.

Lúc này trên mặt Minh Huệ đã vô cùng khủng khiếp, nàng ta cười như vậy, vết máu và tóc cùng bết lại, thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ. Người khác thấy thế đều cảm thấy ghê tởm, đừng nói là Hoàng thượng tôn quý cao cao tại thượng.

Hoàng thượng hung ác liếc nhìn Minh Huệ một cái, lại hung hăng đã thêm cái nữa, Minh Huệ liền ngã lăn sang một bên.

Nàng ta vừa mới toan tiến lại gần, Hoàng thượng đã hô: “Người đâu, ném Minh Huệ ra ngoài cho ta, dùng gậy đánh chết! Còn đầu của Minh Thiên Hạc, treo ở Ngọ môn thị chúng!”.

“Dạ!” Lập tức có thái giám kéo Minh Huệ đang rên khóc ra ngoài.

Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Minh Huệ, tiếng kêu thảm thiết này càng ngày càng yếu, càng ngày càng yếu, cuối cùng thì không nghe thấy nữa. Trong lòng tôi vừa có chút vui sướng, vừa có chút buồn bã: Minh Huệ từng vinh quang nhất đời, sủng ái đầu hậu cung, vinh hoa phú quý có một không hai, nhưng đến bây giờ vẫn rơi vào kết cục như vậy? Ngày hôm nay của nàng ta liệu có phải là ngày mai của tôi không?

Dịch Vi Lam vốn không nói không rằng, y lẳng lặng nhìn Hoàng thượng làm xong việc này mới bất chợt dập đầu: “Hoàng thượng anh minh”.

Hoàng thượng tự tay dìu y dậy, nói: “Tướng quân, khanh trở về bẩm với Viên đại tướng quân, truyền khẩu dụ của trẫm, nói Đại tướng quân diệt trừ gian tặc, chẳng những vô tội mà còn có công. Minh Thiên Hạc vừa chết, đại quân không thể không có chủ soái. Liền sắc phong Viên đại tướng quân làm Tây Tống đại nguyên soái, giúp trẫm chống lại ngoại địch. Khanh về trước truyền khẩu dụ, thánh chỉ của trẫm sẽ đến sau”.

“Khấu tạ Hoàng thượng!” Dịch Vi Lam trầm giọng nói

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio