Cửu Dung

quyển 5 chương 23: vốn là cùng cội rễ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Minh quý phi vừa chết, trước cửa Quỳnh Anh lâu của tôi liền tưng bừng hẳn lên. Toàn bộ phi tần trong cung, cho dù trước kia lúc tôi mắc nạn từng giậu đổ bìm leo thì nay cũng đều đến tận cửa vấn an tặng lễ. Đối với những lễ vật của những người đến vấn an, tôi đều mỉm cười mà nhận lấy. Hiện giờ trong cung, phẩm cấp cao hơn tôi còn có Quách hiền phi. Nhưng nàng ta xuất thân hàn vi, đối nhân xử thế lại hẹp hỏi, không được lòng người.

Ai nấy đều biết, Viên Chấn Đông là nghĩa huynh của tôi, hiện giờ Hoàng thượng coi Viên Chấn Đông là đại công thần, nên cũng nhìn tôi bằng con mắt khác. Bản thân tôi vẫn biểu hiện dửng dưng ung dung, cho dù với những người trước khinh sau trọng, tôi cũng không trách móc nặng nề.

Lúc quốc tang Thái hậu, tâm tình Hoàng thượng luôn không được tốt, cũng không hay gặp phi tần hậu cung. Đợi đến khi chuyện của Thái hậu phai nhạt đi, Hoàng thượng lại thường xuyên lui tới Quỳnh Anh lâu của tôi.

Chạng vạng ngày hôm đó, Hoàng thượng mang theo Tiền Tam công công đi đến. Tôi tươi cười nghênh đón: “Hoàng thượng hôm nay sắc mặt rất tốt, so với mấy ngày trước đây thì đỡ hơn nhiều rồi”.

Hoàng thượng cười nói: “Đó đều nhờ cả vào nghĩa huynh Viên Chấn Đông của nàng. Tướng quân suất lĩnh đại quân Tây Tống ta, vừa mới đánh thắng ba trận ở biên cương, đã đuổi quân xâm lược Bắc Trần ra khỏi biên giới của ta rồi. Lão tặc Minh Thiên Hạc kia đánh nửa năm mà không có trận nào khởi sắc, Viên đại tướng quân nửa tháng đã truyền tin thắng trận về. Dung Nhi, nghĩa huynh của nàng quả nhiên là người tài giỏi”.

“Hoàng thượng chê cười rồi.” Tôi nói: “Ba quân còn chưa động, lương thảo đã đi đầu. Nếu không nhờ Hoàng thượng trị vì quốc gia ngay ngắn rõ ràng, có thể cung ứng đủ lương thảo cho các tướng sĩ thì sao các tướng sĩ có tâm tình ma đánh giặc chứ? Có thể đánh thắng trận, cũng là vì hoàng ân cuồn cuộn, tổ tông phù hộ”.

Hoàng thượng nghe tôi nói thế, lại càng hả hê. Sau khi diệt trừ Minh Thiên Hạc, hắn rất hăng hái. Mà hết thảy những điều này đều nằm trong dự liệu của tôi. Bởi vì tiêu diệt Minh Thiên Hạc, đồng thời tiêu diệt Hoàng thái hậu và Minh quý phi vốn nằm trong kế hoạch của tôi và Viên Chấn Đông. Ngày xưa, tôi và Viên Chấn Đông là trúc mã thanh mai đôi lứa vô tư, thật không ngờ rằng đến bây giờ lại trở thành hai quân cờ lợi dụng lẫn nhau. Nhân thế vô thường, bể dâu biến đổi, nói chung là vậy đi.

“Hoàng thượng, thần thiếp còn có việc này muốn bẩm tấu Hoàng thượng.” Tôi kéo Hoàng thượng vào, đi đến sương phòng bên trái. Hoàng thượng cười nói: “Dung phi, gian sương phòng này của nàng để làm gì vậy?”.

Tôi đưa Hoàng thượng vào trong. Hắn nhìn thấy những thứ trong phòng, sắc mặt cũng thay đổi. Trong sương phòng của tôi chất đầy bảo vật đủ mọi chủng loại. Có san hô dài mấy xích, trân châu lớn nhỏ cỡ trứng chim, còn có cả vàng bạc châu báu đủ kiểu.

Hoàng thượng sắc mặt thay đổi cũng là chuyện nằm trong dự đoán của tôi. Tôi vội vàng nói: “Hoàng thượng, người nhìn những thứ trong phòng này đi, trân bảo khí cụ, loại gì cũng có. Đây là những thứ các nương nương đưa đến cho thần thiếp những ngày gần đây. Thiếp vốn không muốn nhận, sau nghĩ đến các tướng sĩ ngoài biên ải, liền tạm thời nhận lấy những thứ này. Xin Hoàng thượng hãy phái người mang đi, sung thêm vào ngân khố, đợi đến khi quốc gia gặp phải ngoại địch xâm phạm còn có thể sung vào quân lương. Không biết Hoàng thượng thấy thần thiếp làm vậy thế nào?”.

“Ồ”, Hoàng thượng mỉm cười gật đầu: “Thì ra Dung Nhi nghĩ thế, rất hợp ý trẫm”. Hắn nói đến đây, dừng lại một chút, giống như nghĩ ra điều gì đó, lại tiếp: “Nếu trước đây Minh quý phi có được một phần hiền lành của nàng, trẫm có tiêu diệt Minh Thiên Hạc thì cũng sẽ không giết chết nàng ta. Đáng tiếc nàng ta hùng hổ dọa người, chết chưa hết tội”.

“Nghĩa huynh thiếp diệt trừ Minh Thiên Hạc là do Hoàng thượng bày mưu tính kế ư?” Tôi biết thừa còn cố hỏi.

Hoàng thượng cười mà không đáp, trên mặt ra vẻ bày mưu tính kế. Trong lòng tôi cười thầm: Viên Chấn Đông diệt trừ Minh Thiên Hạc vốn là kế sách tôi và Viên Chấn Đông đã thương lượng ổn thỏa. Giờ Hoàng thượng lại vơ vào lòng mình, thật sự là có phần... lừa đời lấy tiếng.

“Hoàng thượng anh minh. Mọi người đều nói bên trong bày mưu tính kế, bên ngoài quyết thắng thiên lý, lại vốn là nói đến bậc minh quân như Hoàng thượng.” Tôi đành phải nói chiều theo ý hắn.

Hoàng thượng cười bảo: “Dung Nhi, mấy bảo vật quý giá này, trẫm nhận lấy vậy. Trẫm thay mặt tướng sĩ và bách tính cảm tạ nàng”.

“Thần thiếp không dám.”

“Ha ha.” Hoàng thượng nói tiếp: “Dung Nhi, nàng quả thật là hiểu biết, hiền lành mà. Trẫm còn có một việc, muốn bàn bạc với nàng, không biết ý của nàng thế nào?”.

“Xin Hoàng thượng cứ nói.” Tôi giả bộ hết sức lo sợ: “Hoàng thượng có việc gì thì cứ trực tiếp bảo Dung Nhi đi làm là được rồi, nói là bàn bạc, chỉ sợ Dung Nhi không đảm đương nổi”.

Hoàng thượng thủng thẳng: “Hiện giờ cục diện ở biên ải mặc dù đã yên ổn phần nào, nhưng lúc này Hoàng đế Bắc Trần lại phái Cung Tấn vương gia của Bắc Trần đến đốc thúc chiến trận. Cung Tấn vương gia là kẻ dũng mãnh thiện chiến, nắm cục diện biên cương trong lòng bàn tay. Nếu gã đi đốc chiến, chỉ sợ cơ hội chiến thắng bên ta giảm đi ba phần. Nếu Bắc Trần điều động vương gia, bên ta cũng phải cử ra một vương gia có thân phận tương đương mới có thể khích lệ tướng sĩ. Nàng có nhớ trước kia trẫm đã từng nói với nàng, muốn để Tiết vương gia ra sa trường chinh chiến, lập công cho đất nước? Sau này, vì công việc bận rộn nên trẫm quên mất chuyện này. Bây giờ, trẫm muốn phái Tiết vương gia ra biên ải đôn đốc chiến trận và giám sát quân tình, không biết ý Dung phi thế nào?”.

Tôi bình tĩnh nghe Hoàng thượng nói cho hết lời, rồi đột nhiên nhớ tới lời Tiểu Đậu Tử. Hắn nói trước lúc Hoàng thái hậu lâm chung, hắn không nghe rõ mấy câu Thái hậu nói với Hoàng thượng, mấy câu đó chỉ e là muốn đẩy Tiết vương gia vào chỗ chết. Mà Hoàng thượng, vậy cũng nghe lọt tai.

Tôi đang trầm tư xem nên trả lời thế nào thì Hoàng thượng lại nói thêm: “Dung phi, nàng là ái phi của trẫm, đương nhiên nên cảm nhận được một phen khổ tâm của trẫm. Sở dĩ trẫm muốn phái Tiết vương gia ra biên ải đốc thúc tác chiến, vốn là vì muốn tôi luyện cho đệ ấy. Ngọc bất trác, bất thành khí. Đồng thời, cũng là vì muốn hướng về nhân tâm. Sau này trẫm trăm tuổi, ngôi vị hoàng đế này đương nhiên là truyền cho Tiết vương gia. Nếu không cố gắng lung lạc lòng người cho đệ ấy, sau này sẽ rất đỗi bất lợi với đệ ấy”.

Hoàng thượng nói như thế, tôi lại nhất thời không biết phản bác thế nào. Hoàng thượng chỉ nhiều hơn Tiết vương gia có mấy tuổi mà thôi, nếu Hoàng thượng trăm năm quy lão, chẳng phải là Tiết vương gia cũng dần dần già lão rồi sao? Hoàng thượng luôn miệng nói vì muốn tốt cho Tiết vương gia, những lời hắn nói, đơn giản là vì muốn che tai bịt mắt người khác.

Tôi đành phải cười bồi, nói: “Hoàng thượng hỏi mấy việc này, thần thiếp cũng không biết nữa. Từ xưa đến nay, đều có cổ huấn rằng hậu cung không được can dự vào chuyện triều chính, thần thiếp nào dám cho ý kiến về chuyện triều chính đại sự?”.

“Dung phi, nàng đừng coi đây là quốc gia đại sự, cứ coi như là chuyện nhà của trẫm, nàng cảm thấy quyết định của trẫm như thế nào?”

Tôi thấy tâm ý của Hoàng thượng đã quyết, cho dù có khuyên nhủ, không những chẳng thấm vào đâu, mà nói không chừng thay vào đó còn chọc giận Hoàng thượng, hại Tiết vương gia. Buộc lòng nói: “Quyết sách của Hoàng thượng đương nhiên là anh minh. Vừa rồi chẳng phải Dung Nhi đã nói rằng Hoàng thượng bên trong bày mưu tính kế, bên ngoài quyết thắng đó sao?”.

“Hay! Hay! Hay!” Hoàng thượng cười ha ha: “Dung phi nàng đã nói như thế là tốt rồi. Trẫm vốn còn chần chừ về cách nghĩ của bản thân, nàng đã đồng ý thì chính là không còn sai sót gì nữa. Giờ trẫm liền hạ chỉ, cho triệu Tiết vương gia vào cung, nói chuyện ra biên ải đốc thúc chiến trận với đệ ấy, cũng để đệ ấy có thời gian cáo biệt các thê thiếp”.

“Hoàng thượng nghĩ thật chu đáo. Nhưng mà giờ đã tối rồi, chi bằng ngày mai Hoàng thượng hẵng triệu Tiết vương gia tiến cung cũng chưa muộn.”

“Cũng được. Nghe lời Dung Nhi vậy. Đêm nay trẫm cũng không đi nữa, ở lại Quỳnh Anh lâu của nàng.” Hoàng thượng cười to, nói.

Tôi thấy Hoàng thượng cười đến điên cuồng, trong lòng thở dài, nhủ: Hoàng thượng của ngày hôm nay không bao giờ còn là bậc quân vương tôi gặp thuở ban đầu nữa. Hoàng thượng của hiện tại là một kẻ bảo thủ ngoan cố, thích a dua nịnh hót, tự cho mình là đúng, lòng dạ độc ác, ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng phải diệt trừ.

Có lẽ trước kia tôi đã lầm rồi, người thay đổi là tôi chứ không phải là Hoàng thượng. Trước giờ Hoàng thượng đều là như thế, chỉ có điều tôi chưa từng phát hiện ra mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio