Hôm nay là ngày Tô Ý Hoan tới viện kiểm sát.
Đầu tiên là phía viện kiểm sát bày tỏ thái độ thông cảm và tiếc nuối khi cô bị hàm oan suốt năm, đồng thời cũng cung cấp một số tài liệu, thông tin bằng chứng xác thực như file ghi âm, ảnh chụp trích xuất qua camera và quét nhận diện AI.
Sau một loạt các bước dài dòng, Tô Ý Hoan ký vào đơn xác thực lời khai, nhận thông báo ra hầu toà với tư cách nạn nhân.
Tô Giản Nhu và Từ Tĩnh Lan đã được tạm thả ra dưới sự bảo lãnh của Tô Trọng Nhân cùng luật sư.
Nghe nói hai mẹ con đang bị giam lỏng trong nhà.
Tô Trọng Nhân vừa phải bán tháo cổ phần trong tay, vừa phải nghĩ cách cứu vợ và con gái giảm bớt án phạt.
Lúc biết những tin này, trong lòng Tô Ý Hoan chẳng có cảm xúc gì ngoài sự nhẹ nhõm, vậy là từ nay về sau cô có thể ngẩng cao đầu mà sống, tự tin tuyên bố với cả thế giới cô là người trong sạch, con gái cô có một người mẹ hoàn toàn lương thiện, phải không?
Có lẽ vì mải suy nghĩ, Tô Ý Hoan không để ý có người luôn đi theo mình từ khi ra khỏi cổng viện kiểm sát, lúc này, khi cô vừa định giơ điện thoại lên gọi Trịnh Sâm thì bả vai bị một lực mạnh phang vào, cả thế giới trước mắt chìm vào bóng tối.
"Nhanh lên đi, cô chủ còn đang đợi đó."
Bên này, Trần Niệm Lâm vừa kết thúc một cuộc mật đàm kéo dài suốt bốn tiếng.
Anh vừa ra khỏi phòng đã nhận được báo cáo từ Trịnh Sâm:
"Báo cáo thiếu tướng, sáng nay tôi có đưa cô Tô đến viện kiểm sát để hoàn thiện một số thủ tục xoá bỏ lý lịch hình sự, tuy nhiên hiện tại không rõ tung tích của cô Tô nữa."
Trần Niệm Lâm chau mày: "Kể từ lúc phát hiện ra đã bao tiếng rồi?"
"Theo bảo vệ ở viện kiểm sát, lần cuối thấy cô Tô là lúc : phút trưa, đã tiếng trôi qua!"
"Biệt thự có thấy người về không?"
"Đã hỏi một lượt, không thấy!"
"Mau chóng phái người điều tra hành tung của cô ta cho tôi! Tra hết một loạt camera từ cổng viện kiểm sát dẫn ra.
Đặc biệt khoanh vùng khả nghi những chỗ góc chết camera!"
"Rõ!"
......
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Ý Hoan tỉnh lại sau cơn mê man.
Điều đầu tiên mà cô cảm nhận được là cơn đau ê nhức sau cổ mình, hai tay bị trói ngược ra sau từ lúc nào, quanh bụng còn bị buộc thêm một sợi dây thừng, cố định cả người vào trụ gỗ phía sau lưng.
Tô Ý Hoan dần tỉnh táo lại, ý thức được tình trạng của mình, cô lập tức nhìn xung quanh.
Đây là một cái kho lợp mái tôn khá lớn, xung quanh chất đầy thùng carton rỗng, có cái còn mục nát, xếp lẫn lộn, nghiêng ngả.
Sàn nhà kho lát xi măng, xung quanh còn bốc lên mùi ẩm mốc.
Chỗ này không có cửa sổ, cô chẳng biết bên ngoài là cánh đồng hay nhà cửa bỏ hoang.
"Tỉnh rồi hả?"
Lúc này, bất chợt một giọng nói chua chát chói tai vang lên, theo đó, người phụ nữ trong bộ váy hồng cánh sen thướt tha đi tới, đứng trên một đôi giày cao gót mũi nhọn cao tầm cm.
Là Tô Giản Nhu!
Tô Giản Nhu khoanh tay trước ngực chầm chậm đi tới, khuôn mặt có phần tiều tuỵ đều được che lấp kĩ càng bằng lớp trang điểm tinh tế, thế nhưng bọng mắt dày cộp vẫn tố cáo tất cả.
Cô ta như bậc nữ vương từ từ đến trước mặt Tô Ý Hoan, khuỵu chân, giơ tay kéo mạnh lớp băng dính đen bịt trên miệng Tô Ý Hoan.
Da môi Tô Ý Hoan bị cú giật mạnh của Tô Giản Nhu làm nứt toác, bật mâu.
Cô cắn răng nhẫn nhịn, thế nhưng chỉ ngay giây sau khuôn mặt đã lĩnh trọn vẹn một cú tát giòn tan.
Bốp!
"Tiện nhân, hôm nay mày đã rơi vào tay tao rồi, để xem còn ai có thể cứu mày!"
Cái tát khiến gò má nóng rát như lửa, nhưng giọng của Tô Ý Hoan vẫn vô cùng bình thản: "Sao thế chị gái? Bị người ta phát hiện ra bộ mặt thật, sắp phải đối mặt với ngục tù nên hoảng quá hẹn tôi tới đây học hỏi kinh nghiệm sao?"
"Học hỏi kinh nghiệm? Tao có gì mà phải học hỏi kinh nghiệm.
Cho dù bọn họ biết được sự thật thì sao? Nhà họ Tô sẽ tìm hết cách để cứu tao, thậm chí là Từ Tĩnh Lan, bà ta sẽ thành con tốt kế tiếp mày, tao vẫn sẽ là đại tiểu thư cao quý của Tô gia, sang nước ngoài lại là phương trời mới.
Còn mày, mày mãi mãi là kẻ không được yêu thương, bị chín bố mẹ đẻ của mình ruồng rẫy!"
Tô Ý Hoan cười lạnh: "Cô bắt tôi tới đây không phải để nói mấy chuyện này chứ? Xin lỗi, tôi đã chai lì rồi!"
Tô Giản Nhu cười phá lên: "Tất nhiên là không chỉ có vậy rồi.
Tao đã chuẩn bị một món quà vô cùng đặc biệt để tặng mày đấy!" Nói rồi cô ta ngoảnh mặt ra cửa hét lên: "Mang vào đây rồi cởi trói cho nó!"
Tô Ý Hoan lòng đầy cảnh giác, thấy ngoài cửa xuất hiện một tên đàn ông vạm vỡ, thô kệch thì dự cảm có chuyện không lành.
"Tô Giản Nhu, cô định làm gì? Cửu gia mà biết sẽ không tha cho cô đâu."
"Mày nghĩ tao sợ sao? Nơi này hẻo lánh hoang vu làm gì có ai tới, vả lại mày không tự tin đến mức cho rằng Cửu gia sẽ hết lần này đến làn khác lao tâm khổ tứ chỉ vì một con chó anh ta giữ bên cạnh để trút giận, để mua vui chứ?"
Tô Ý Hoan thấy hai tay sai sau lưng Tô Giản Nhu xông lên cởi trói cho mình, sau đó chúng đè cô nằm xuống đất, một tên giữ tay, một tên giữ chân, không sao cựa quậy được.
"Cô định làm gì tôi? Đồ điên!"
"Tao vốn muốn giết mày, nhưng mà trước khi giết cũng phải khiến mày trở thành đồ bẩn thỉu, nhơ nhuốc đã.
Một lúc chiều ba vị khách quý này, thế nào?"
Tô Ý Hoan mở trừng mắt.
Cô ta điên rồi, cô ta muốn để ba tên này luân phiên làm nhục cô ư? Vả lại cô còn đang có thai, không thể...
Tô Ý Hoan tuyệt vọng nhìn Tô Giản Nhu phất tay, tên đô con vừa xuất hiện mỗi lúc tiến gần mình, trong đầu xuất hiện tia hy vọng mong manh, cầu mong ai đó sẽ đến cứu mẹ con cô.
Nhưng ai có khả năng ấy? Ngoài anh ta?
"Tô Giản Nhu, tôi có làm ma cũng không tha cho cô!"
Tô Giản Nhu mở điện thoại ra bật sẵn chế độ quay, miệng khẽ nhếch: "Cứ đợi đến lúc mày làm ma đi đã!"
Người đàn ông bắt đầu đưa tay cởi cúc áo đầu tien trên người Tô Ý Hoan.
"Rầm!"
Đúng lúc này, cánh cửa thép của nhà kho bị một lực đạp mạnh ra.
Ngược sáng, một người đàn ông xuất hiện, anh ta khẽ nhếch miệng cười:
"Ồ, để xem hôm nay ai thành ma nào!"