Mấy gã đàn ông đang lăm le giở trò đồi bại bỗng khựng lại giữa chừng, tất cả đều hướng mắt ra cửa.
Tô Ý Hoan vốn đã chuẩn bị tâm lý liều chết, lúc này cũng vô cùng bất ngờ gượng ngóc đầu lên nhìn.
Ngoài cửa là một tốp người mặc cảnh phục, khuôn mặt người đứng đầu vô cùng quen thuộc, đó là khuôn mặt cô gặp vô số lần trong suốt năm lao ngục, cũng là khuôn mặt ngày ra tù không thể gặp lại.
Hoắc Quân Nghị.
Người đàn ông mặc cảnh phục màu rằn ri, trên tay đang cầm một khẩu súng ngắn chĩa thẳng về phía họ.
Từ đằng sau, một cảnh sát trẻ chạy tới báo cáo:
"Báo cáo đội trưởng, đây chính là đối tượng bỏ trốn lần này!"
Hoắc Quân Nghị nở nụ cười bông đùa, lặp lại câu nói lúc mới đạp cửa xông vào thêm lần nữa:
“Ồ, để xem hôm nay ai thành ma nào!”
Vẻ mặt Tô Giản Nhu hoảng loạn tốt cùng, âm thanh bị người đàn ông trước mặt dọa đến nỗi run rẩy, không dám tin vào một màn trước mắt mình.
“Sao… sao anh lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây? Tô Giản Nhu,
lưới trời lồng lộng, cô không thể thoát được đâu! Ung dung ngoài vòng pháp luật từng đó thời gian là đủ rồi.” Hoắc Quân Nghị cười nhếch miệng, ánh mắt khẽ liếc nhìn Tô Ý Hoan rồi lại nhìn thẳng Tô Giản Nhu.
"Ha! Muốn tôi ngoan ngoãn chịu trói...!đừng hòng!" Nói xong, cô ta ngay lập tức xông tới đè chặt Tô Ý Hoan, rút từ trong cạp quần phía sau lưng ra một con dao găm, rất dứt khoát giơ lên rồi hạ mạnh tay xuống, ý đồ đâm thẳng một dao vào lồng ngực trái của Tô Ý Hoan.
Một tiếng súng kịp thời vang lên, bàn tay cầm dao của Tô Giản Nhu bị bắn xuyên qua, cô ta đau đớn ngả người ngã ra sau, lăn lộn trên đất gào thét xé trời.
Sau đó rất nhanh đã ngất đi vì đau.
Cảnh sát lập tức xông tới ghìm đè ba tên du côn, một người khác xông tới nhấc Tô Giản Nhu lên, đưa thẳng ra xe để phi tới bệnh viện.
Lúc này Hoắc Quân Nghị mới cất súng vào bao da ở thắt lưng, đi tới đỡ Tô Ý Hoan dậy, ân cần hỏi han:
"A Hoan, em không sao chứ?"
"Anh Hoắc, đã lâu không gặp!" Tô Ý Hoan dù rất khó chịu nhưng vẫn gượng cười.
"Để tôi đưa em tới bệnh viện kiểm tra!" Dứt lời, hành động của Hoắc Quân Nghị vô cùng tự nhiên như đã làm vô số lần, anh cầm tay Tô Ý Hoan vòng qua vai mình, một tay đỡ lưng, một tay nâng chân bế bổng Tô Ý Hoan lên.
"Không cần, phiền anh đưa em về nhà!" Tô Ý Hoan lắc đầu.
Lúc này, bên ngoài nhà kho lại vang lên tiếng xe phanh gấp.
"Đội trưởng Hoắc." Chất giọng trầm thấp nhưng đầy uy lực vang lên.
Hoắc Quân Nghị nhìn về hướng cửa.
"Thì ra là Cửu gia."
Hoắc Quân nghị hơi mỉm cười: "Sao...!Cửu gia lại tới nơi này?"
Trần Niệm Lâm không trả lời ngay, thay vào đó anh liếc nhìn Tô Ý Hoan đang nằm im trong lòng Hoắc Quân Nghị, sau đó tiến lên vài bước:
"Đội trưởng Hoắc đang trên đường đi làm nhiệm vụ, nếu tội phạm đã bắt lại được, chi bằng đến bệnh viện xem xét tình hình rồi bố trí người canh gác thì hơn.
Vị tiểu thư này...!vừa hay tôi có việc đi ngang qua đây, để tôi giúp anh đưa về."
Hoắc Quân Nghị do dự một hồi.
"Không sao đâu anh Hoắc, anh đi xử lý công việc trước đi." Lúc này Tô Ý Hoan lên tiếng.
Cô từ nãy đến giờ vẫn không chịu nhìn thẳng Trần Niệm Lâm, chỉ cúi gằm mặt im lặng.
"...!Vậy phiền Cửu gia, đây cũng là cách ổn thoả nhất rồi."
Nói xong, Hoắc Quân Nghị cúi đầu nhìn Tô Ý Hoan: "A Hoan, hôm nay tôi còn có việc, để mấy hôm nữa tôi tới tìm em."
Dứt lời bèn rào bước đi về phía sau lưng Trần Niệm Lâm, định chuyển Tô Ý Hoan qua cho Trịnh Sâm.
Trịnh Sâm phản ứng cực nhanh, lùi lại sau hai bước.
Hoắc Quân Nghị: "..."
Trần Niệm Lâm hơi chau mày, xoay người lại đón lấy Tô Ý Hoan nằm trong vòng tay Hoắc Quân Nghị, cảm giác nặng hơn bình thường, giống trọng lượng cân nặng gần giống trạng thái vô lực.
Thấy hành động của Trịnh Sâm rồi lại thấy hành động của Trần Niệm Lâm, Hoắc Quân Nghị vô cùng lấy làm lạ.
Không phải Cửu gia mắc bệnh sạch sẽ, hay nói chính xác là dị ứng với phụ nữ sao?
Chẳng lẽ nhìn thấy Tô Ý Hoan quá đổi xinh đẹp nên sân si tiếp cận.
Anh giao Tô Ý Hoan vào tay người đàn ông này liệu có an toàn không?
"Đội trưởng Hoắc, muộn rồi đấy." Trần Niệm Lâm thấy Hoắc Quân Nghị mãi không chịu rút tay về bèn nhắc khéo.
Hoắc Quân Nghị bèn buông tay.
Người chung thuỷ và giữ thân như Cửu gia, chắc sẽ không thừa lúc ngừoi khác yếu đuối để giở trò đâu...
Hoắc Quân Nghị không suy nghĩ thêm, làm động tác chào rồi dặn dò lần cuối: "Cơ thể cô ấy có vẻ vô cùng hư nhược, hy vọng Cửu gia có thể đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra, tôi và đồng đội đến bệnh viện trước.
Nói xong Hoắc Quân Nghị cùng cấp dưới vội vàng rời đi.
Trần Niệm Lâm bỗng hỏi một câu: "Đội trưởng Hoắc rất thân quen với cô gái này sao?"
Hoắc Quân Nghị khựng lại vài giây, sau đó quay lại cười: "Tôi là anh trai của A Hoan."
"Thế sao?" Trần Niệm Lâm nheo mắt.
"Phải!"
Tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng chăm sóc cô bao năm qua như vậy chắc xũng xứng với hai chữ anh trai này nhỉ?
Anh nhìn Tô Ý Hoan đã thiếp đi từ khi nào ở vòng tay người đối diện, bèn rút trong túi ngực ra một tấm danh thiếp đưa cho Trần Niệm Lâm: "Đây là số điện thoại của tôi, khi nào cô ấy tỉnh lại, phiền Cửu gia nhắn cô ấy liên lạc với tôi qua số này!"
Trịnh Sâm đi lên nhận lấy tấm danh thiếp, còn Trần Niệm Lâm thì gật đầu cười: "Được, đội trưởng Hoắc cứ yên tâm!"
Nói xong Trần Niệm Lâm bế Tô Ý Hoan đi lướt qua người Hoắc Quân Nghị, ra thẳng xe.
Cánh cửa xe vừa đóng lại, nụ cười trên môi Trần Niệm Lân đã biến mất.
"Lát nữa trên cao tốc vứt nó đi."
Trịnh Sâm hiểu ý, lập tức nắm chặt danh thiếp trong tay.
"Rõ!"