CHƯƠNG
Đinh Linh Nhi là bị Dung Trọng Anh phái người đưa về nhà, chỉ trong khoảng thời gian nửa năm ngắn ngủi, nữ hài tử đáng thương này đã bị giày vò đến thần trí thất thường.
Mấy ngày trước, bởi vì nàng trong lúc loạn trí đã động thủ đánh tứ tiểu thiếp mà Dung Trọng Anh yêu sủng nhất, nên cuối cùng dẫn đến tên đó tức giận, kết quả là cảnh ngộ bị “vứt bỏ” này, có lẽ đối với nàng mà nói, đây mới là kết quả mà nàng mong muốn đi, nhưng dù sao đã có hơi muộn rồi, giờ đây Đinh Linh Nhi nhìn Thạch Trụ tựa như không thấy.
Còn nhớ lần trước khi y gặp nàng, nàng vẫn còn nhìn y, còn nói được ra lời, khóe mắt đã cạn khô của Thạch Trụ lại lần nữa ẩm ướt.
Ông trời ơi, rốt cuộc tất cả là vì cái gì?
Trước giờ Thạch Trụ đều chưa từng hỏi qua ông trời như thế.
Rất nhanh kỳ nghỉ về thăm nhà đã kết thúc, Thạch Trụ lại vẫn chưa hồi phủ, y không muốn đến đó nữa.
Y không dám tưởng tượng làm như thế này sẽ có hậu quả gì, nhưng y thật sự là không muốn trở về nữa, càng không cần phải nói là những ngày tháng như thế y không muốn lại tiếp tục trải qua thêm một ngày nào, dù sao sư muội thế này thì y cũng không thể bỏ lại được.
Trong ý thức của Thạch Trụ cũng cảm giác được Hạ Thiên Thành sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y, y không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, bản thân đáng lý ra không xứng để phải huy động nhiều người đi bắt trở về đi, nhưng trong lòng lại vẫn lo sợ bất an.
Hơn nữa mặc dù đã có bao nhiêu lo buồn, cũng có bao nhiêu nuối tiếc, nhưng mà trong một thời gian rất dài rồi niềm vui cuối cùng có thể đoàn tụ vẫn khiến cho trên dưới Đinh gia ban náo nhiệt như đang ăn tết, Tiểu Bất Đinh là cao hứng nhất, dù sao thì nó vẫn chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.
Tâm tình của Thạch Trụ cũng bị niềm vui này lan tràn, nhìn mọi người trong nhà, nội tâm y cũng cảm thấy ấm áp, “Tiểu Bất Đinh, hôm nay không cần nấu cơm nữa, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Ya! Tiểu Bất Đinh lớn tiếng đáp ứng, nó lo chiếu cố trước sau cho Đinh Linh Nhi, Đinh Linh Nhi một dạng thần tình mù mịt đờ đẫn rất an tĩnh.
Nếu như có thể cứ như vậy tiếp tục, Thạch Trụ cũng biết đủ rồi.
Thế là một hàng năm người không ngần ngại đi vào một sạp hàng ăn nhỏ khá xa ở tận Thiên Kiều, lúc này đang đúng lúc náo nhiệt, Tiểu Bất Đinh la hét muốn ăn lỗ bát kiện, lại muốn ăn đậu hũ, Thạch Trụ đưa nó tiền, nó nhảy lên mừng rồi chạy biến.
“Nhị sư ca, huynh xem.” Thiết tử vừa ăn lỗ bát kiện, vừa hất hàm lên chỉ về một hướng, Thạch Trụ thuận theo nhìn, chỉ thấy ở một khoảng đất không xa có một gánh tạp kĩ đang biểu diễn, chung quanh có vài người đứng xem, “Ai, thực con mẹ nó muốn được diễn quá đi.”
Thạch Trụ không có đáp lời, trong lòng của y cũng có một tư vị không nói nên lời.
“Lập tức là qua năm mới rồi, nhị sư ca, ngươi cũng đừng làm nữa là tốt nhất, chứ cứ luôn không thể về nhà, đại sư tỷ lần này cũng về rồi, chúng ta lại đi kiếm một chỗ, qua năm mới lại bắt đầu dựng rạp.” Thiết tử nói tiếp.
Lời nói của hắn khiến cho trước mắt Thạch Trụ phảng phất như lướt qua tình cảnh lúc trước mãi võ, những ngày tháng bôn ba khắp nơi đó bây giờ nghĩ lại có bao nhiêu tốt đẹp vui vẻ, đó là khoảng thời gian mà họ có thể hồi ức được.
“……..Đợi xong tết này đã.” Thạch Trụ than một tiếng.
Thạch Trụ cố gắng gom tất cả dũng khí đi đến Hạ phủ, hai ngày nay y suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, y phải từ chối công việc này thôi, nghĩ lại thì Hạ Thiên Thành dù sao cũng là một nhân vật lớn như thế, nếu như một xe phu nhỏ bé như y kiên quyết không làm, nghĩ chắc cũng không có gì ngoài ý khiến hắn đem y làm gì đâu. Nhưng nếu như cứ như vậy không từ mà biệt, thì một là một người như y không thể làm như vậy được, hai là nói không chừng ngược lại còn gây ra chuyện, cho nên Thạch Trụ sau khi đắn đo giãy dụa suy nghĩ một trận xong, cuối cùng mới hạ được quyết tâm.
Từ Phúc Quang vừa nhìn thấy Thạch Trụ thì thập phần ngoài ý muốn, nhưng ngay lập tức sắc mặt trở nên kỳ lạ: “……..Ngươi trở về rồi sao!” Ông lạnh lẽo cười: “Thật khéo a, ta đang chuẩn bị đến mời ngươi!”
Thạch Trụ run rẩy, câu nói này…….là ý gì?
“Ngươi đợi đi, lão gia ra ngoài rồi.” Từ Phúc Quang trong lòng rất tức giận, bởi vì nam nhân này mà sáng sớm nay Hạ Thiên Thành đã mắng ông một trận, nhưng mà ông căn bản là không chút ý đến việc Thạch Trụ có phải là nên trở về rồi không, lại nói, nam nhân này cũng không có về trễ gì lắm a, lão gia vì sao lại bất mãn đến như thế?
Từ Phúc Quang nghĩ đến đó liền muốn quay người rời đi, lại không ngờ Thạch Trụ lắp ba lắp bắp gọi một tiếng, “Từ…….tiên sinh…….”
Từ Phúc Quang đứng lại, kỳ quái đánh giá y.
“……Ta……Ta định không làm nữa, sắp qua năm rồi……..” Thạch Trụ càng nói thì thanh âm càng nhỏ, y không có gan đi gặp Hạ Thiên Thành, chỉ mong Từ Phúc Quang có thể quyết định.
Từ Phúc Quang rõ ràng là không ngờ được Thạch Trụ sẽ nói một câu như thế, ông kinh ngạc suốt một phút, nhìn chằm chằm Thạch Trụ, “………”
Ngay đúng lúc này, ông lão nấu ăn trong phòng bếp đi đến, ông tìm Từ Phúc Quang để xác nhận lại đơn hàng cần cho năm mới, vừa thấy Thạch Trụ liền bất giác mừng rỡ, “Hắc! Tiểu tử ngươi trở lại rồi, ta đang rầu vì hôm nay không đủ người đây.”
Thạch Trụ cứng họng líu lưỡi, Từ Phúc Quang nhận lấy đơn hàng xem qua, thật lâu không nói gì, Thạch Trụ không biết làm sao đứng ngốc ra đó.
“Trước tiên cứ như vậy đi.” Từ Phúc Quang cuối cùng xem xong, lấy ngón tay chỉ vào một hàng nói: “Cái này, phải mua nhiều thêm hai cân.” Sau đó đổi sang nói với Thạch Trụ, “Hôm nay nhà bếp bận rộn, thôi thì ngươi trước tiên đến giúp đỡ đi, chuyện ngươi vừa nói đó lát nữa lão gia trở về, ta sẽ hồi bẩm lại cho ngươi xem sao.”
Thạch Trụ hoàn toàn ngây ra.
Cả buổi chiều bị ông lão sai sử này nọ không có một phút nghỉ tay, mắt thấy trời đã sắp tối rồi, Thạch Trụ lại vừa mệt vừa khẩn trương, y nhớ mong người thân, lúc sắp đi y có nói sẽ trở về, nhưng lúc này nếu như còn không đi thì chỉ sợ quá trễ bọn họ sẽ khẩn trương lo lắng.
Thạch Trụ cố gắng khuân một bao gạo cuối cùng, nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi đi ăn cơm, y nhấc tay lau mồ hôi trên trán, trong lòng nghĩ ăn xong cơm có phải là nên đi tìm Từ Phúc Quang lần nữa không, không biết Hạ Thiên Thành đã trở về hay chưa, ông đã hồi bẩm chưa, nhưng mong là không phải nhìn thấy nam nhân đó.
Thạch Trụ phủi bụi trên áo bông rồi đi đến cửa, ngay lúc tay y vừa chạm vào nắm đấm cửa, cửa đột nhiên bị đá mở ra, Hạ Thiên Thành với sắc mặt âm hàn xuất hiện trước mắt.
“…….” Thạch Trụ bị dọa cho ngây ra, ngay tiếp theo đó, y bị Hạ Thiên Thành tàn nhẫn đẩy lại vào trong.
Hạ Thiên Thành không thể khống chế được tâm tình của chính mình, từ lúc Thạch Trụ kéo dài thời gian không chịu trở lại thì hắn đã bắt đầu nổi giận rồi, thật là con mẹ nó không nên đột nhiên nổi lên lòng tốt quái đản mà cho phép y về thăm nhà, nhưng thế còn chưa tính, cái tên hỗn tiểu tử không biết sống chết này còn dám trở lại nói không muốn làm nữa. Hâng! Thật ngu xuẩn a, y làm hay không làm, là chuyện y có thể nói là xong sao.
Hạ Thiên Thành nhìn Thạch Trụ thế nào cũng đều cảm thấy tức giận, từng bước bức tới, “Nghe nói ngươi không muốn làm nữa a?”
Thạch Trụ lảo đảo lui về, khí thế của Hạ Thiên Thành khiến toàn thân y phát run, y căn bản không nói nổi lời nào.
“Nói chuyện a!” Hạ Thiên Thành đột nhiên gầm lên, Thạch Trụ kinh sợ.
Sự sợ hãi đối với nam nhân này đã thấm nhập vào cốt tủy, nhưng mà Thạch Trụ lại không còn đường lui rồi, y cũng không thể lùi về sau nữa, bờ môi run rẩy hết nửa ngày, mặt y lúc đỏ lúc trắng, “Sắp…….sắp qua năm mới rồi………” Thạch Trụ đáng thương gom được chút dũng khí cũng chỉ nói ra được một câu như thế, y đã bị bức đến góc tường, đối với chuyện sẽ phát sinh kế tiếp, y có thể bi thảm mà âm thầm dự cảm được.
Lồng ngực đột nhiên đau đớn, trước mắt thoáng qua bóng dáng của Đinh Linh Nhi, Thạch Trụ tựa hồ muốn cuốn chân lên để chạy, y không nguyện ý đâu, loại chuyện này, nhưng mà ai có thể đến cứu y? Hạ Thiên Thành nhìn chằm chằm Thạch Trụ đang co lại thành một đoàn, nam nhân này đã có giác ngộ rồi a, y cảm giác được sao, ha, đây coi như là thu hoạch duy nhất sau rất nhiều lần hắn ngủ với y sao? Y cũng học được thông minh rồi.
Lỗ bát kiện(卤八件): món ăn được nấu từ thứ nguyên liệu: đậu phộng, trứng gà, móng heo, thịt bò, đậu hũ, cánh gà, bao tử heo, xúc xích gà (chắc là vậy, cái này không biết là cái gì).
Xúc xích gà:
Đây là lỗ bát kiện thành phẩm, ta chả nhìn ra cái gì hết:
Đậu hũ: