CHƯƠNG
Hạ Thiên Thành đánh giá khắp nơi một lát, nắm lấy hai bao gạo tùy ý vứt trên mặt đất, nhìn Thạch Trụ nói: “Leo lên trên cho ta.”
Mặt Thạch Trụ không còn chút huyết sắc, y vẫn luôn không có can đảm nhìn thẳng vào Hạ Thiên Thành, lúc này, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trên mặt y tràn đầy thần tình bi thương, thanh âm của y nhỏ đến khó thể nghe, “……..Đừng……..”
Hạ Thiên Thành nghe không rõ được y đang nói cái gì, nhưng có thể đoán được là đang xin tha, hắn lạnh mặt nhìn.
Thạch Trụ dần dần kháng cự không nổi, y biết Hạ Thiên Thành một khi đã muốn làm chuyện gì thì tuyệt đối sẽ làm bằng được, nhưng mà hiện tại, y thật sự là không thể tuân theo. Thạch Trụ nghĩ muốn nhích về phía cửa, nhưng mà chân của y rất nặng, dường như đã không thể chịu đựng được trọng lượng của chính y mà run lẩy bẩy.
Hạ Thiên Thành nhẫn nhịn, rất lâu sau, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.Tên nam nhân này thật sự không phải là đáng hận bình thường mà!
Hạ Thiên Thành không có dự định sẽ khách khí, cái thứ xuẩn ngốc mãi mãi cũng không hiều rõ được tình huống này thật sự là con mẹ nó chắc là thiếu bị trừng trị mà. Sau đó như bình thường lúc Hạ Thiên Thành bắt lấy Thạch Trụ, Hạ Thiên Thành lại đụng phải sự phản kháng trước giờ chưa từng có. Thạch Trụ giống như là đột nhiên trong nháy mắt phát điên.
Mấy lần khống chế không hiệu quả, tâm trạng tồi tệ của Hạ Thiên Thành cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhẫn nại nổi nữa, một tay nắm lấy mái tóc của nam nhân dưới thân đang không ngừng giãy dụa, tay kia thì tàn nhẫn táng cho mấy bạt tai. Nếu như giống như trước đây Thạch Trụ bị đánh cho mấy bạt tai đến váng đầu, đại khái cũng sẽ từ bỏ rồi, nhưng lúc này y lại vẫn cắn chặt răng tiếp tục nỗ lực.
Y đang cố gắng chịu đựng, cho dù chống cự trực diện với Hạ Thiên Thành thế này khiến y sợ muốn chết.
Hạ Thiên Thành không ngừng đánh y, hắn cường hành muốn xé bỏ quần của y.
“Không………” Thạch Trụ nắm chặt lấy lưng quần, thanh âm của y đã không thể khống chế được mà run rẩy nghẹn ngào, “……Không…….” Ông trời ơi! Có ai đến cứu y không!
Hạ Thiên Thành hoàn toàn không thèm để ý đến sự cự tuyệt của y, đối với hắn mà nói, cường bạo tên nam nhân này sớm đã không ít lần rồi, y có lúc nào thì nguyện ý đâu? Ngược lại y càng phản kháng, lại càng khiến hắn không hiểu nỗi mà càng muốn làm y, lần này chẳng qua chỉ là đặc biệt kịch liệt mà thôi.
Muốn trốn khỏi hắn, bộ dễ dàng lắm sao? !
Thạch Trụ lại một lần nữa chống cự muốn ngồi dậy, quần áo hỗn loạn trên toàn thân y đều đã bị xé rách gần hết, y liều mạng che phủ người lại ngật ngưỡng chạy về phía góc tường. Thạch Trụ cho rằng bản thân sẽ bị đánh chết, y không hiểu tại sao luôn là như vậy, y vẫn còn là một nam nhân đi? Nhưng Hạ Thiên Thành lại liên tục dùng quyền cước cố chấp nói cho y biết, y không phải, y không được phép là y, Thạch Trụ thật sự không hiểu, tại sao ngay cả tư cách bảo toàn chính mình y cũng không có, y chỉ là không muốn ngủ với nam nhân mà thôi, tại sao lại khó đến thế vậy?
Yếu ớt dựa vào góc tường, Thạch Trụ đã sắp tan vỡ rồi, y tuyệt vọng nhìn Hạ Thiên Thành sau khi phản ứng trở lại thì sắc mặt lại càng âm u đang bức đến phía y, khuôn mặt với những vết xưng bầm khắp nơi co rút lại.
“…….Van xin……Ngươi…….đừng……..ta quỳ xuống lạy ngươi!” Nương theo tiếng nói, Thạch Trụ thoát lực yếu ớt quỳ xuống.
…….Chỉ cần bỏ qua cho y, thì có làm sao cũng được.
Nước mắt khuất nhục cuối cùng cũng chậm rãi chảy xuống gương mặt trắng bệch.
Hạ Thiên Thành có chút kinh ngạc, hắn đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó không đúng, Thạch Trụ hôm nay dường như đặc biệt không thể nhìn thấu, hơn nữa, nam nhân yếu đuối này tuy rằng mỗi lần gần như đều khổ sở van xin hắn đến mức chỉ hận không thể quỳ xuống, nhưng từ đó đến giờ cũng đều chưa từng chân chính quỳ xuống bao giờ, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?
Ánh mắt Hạ Thiên Thành lóe lóe bất định, “………Đứng lên cho ta.”
Hai vai của Thạch Trụ chấn động.
“Ngươi không nghe thấy sao!” Hạ Thiên Thành lại phẫn nộ, loại nhu nhược này con mẹ nó cũng bị nghiện sao?
Thạch Trụ bị dọa một phát, nửa ngày sau, mới chậm trễ đứng lên.
“……Nói đi, có chuyện gì?” Hạ Thiên Thành kỳ quái bản thân hắn lúc này sao lại còn có tâm tình và nhẫn nại để hỏi vấn đề này, trước giờ mỗi khi đang chuẩn bị hành sự cho dù trời có sập xuống hắn cũng sẽ không dừng lại mà.
Thạch Trụ nhút nhát nhìn hắn một cái.
“………Không muốn nói sao?” Đợi qua một lát, thấy Thạch Trụ hoàn toàn không có chút ý tứ muốn nói, chân mày Hạ Thiên Thành nhăn lại, y lạnh lẽo cười: “Ngươi con mẹ nó lại đây cho ta.”
Lúc này nếu như hắn bỏ qua cho y thì hắn không phải là Hạ Thiên Thành.
Nghe được ẩn ý trong lời của Hạ Thiên Thành sắc mặt Thạch Trụ lại càng trắng hơn, y lẩm bẩm nửa ngày, lắp ba lắp bắp nói: “……..Sắp…..qua năm rồi…….”
“Ít nói bậy cho ta!” Hạ Thiên Thành lập tức cắt lời y, hắn khó nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, “Qua năm thì có liên quan gì đến chuyện này!” Hạ Thiên Thành buồn bực, hắn không phải là bị bệnh rồi chứ, tại sao lại muốn nói chuyện thế này với tên xuẩn nam nhân kia.
Thạch Trụ lại im lặng, y ngây ngốc đứng yên, y dù có ngốc, cũng biết là không nên nói chuyện của sư muội ra, còn tại sao, y cũng không thể nói rõ. Y lại không biết y càng như thế này, ngược lại lại càng khiến cho Hạ Thiên Thành cảm thấy có chuyện, phải làm sao để bức tên nam nhân cố chấp này mở miệng a? Hạ Thiên Thành trầm ngâm.
“Hâng, ngươi nếu như không muốn nói cũng không sao, chỉ là nếu như để ta tra ra được…..” Hạ Thiên Thành không có nói hết, có những lời không nói ra lại còn có tác dụng hơn là nói.
Môi Thạch Trụ run rẩy, Hạ Thiên Thành không thèm để ý đến y nữa quay người rời di, nhưng mà hắn không đi nhanh, đủ cho Thạch Trụ giãy dụa rồi, khi hắn sắp đến cửa, cuối cùng nghe được thanh âm chứa đầy sợ sệt của nam nhân vang lên: “Sư muội……của ta…….trở về rồi…….Nàng……sinh bệnh rồi…….”
Hạ Thiên Thành đứng lại, lý do này rõ ràng là nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn kinh ngạc trong phút chốc, sau đó, từ từ quay người lại, “…….Cái này, cũng là nên không ảnh hưởng gì đến chuyện này đi!” Hắn bất động thanh sắc nói.
Thật ra, trong lòng Hạ Thiên Thành rất là không vui, chính bởi vì tên Thạch Trụ đó mà bản thân cũng không thể làm rõ được sự lo lắng trong lòng, còn nhắc đến nữ nhân kia làm hắn khó chịu, đặc biệt là còn thêm bộ dáng úp úp mở mở của Thạch Trụ…….Hâng! Lần này nam nhân này sống chết cũng không tuân theo, thì ra là vì cái này a!
“Ngươi và sư muội ngươi rất không tồi đi, Dung Trọng Anh không cần nàng nữa, vừa khéo lại tác hợp cho tâm ý của các ngươi?”
Nhìn tên nam nhân dường như không dám nhìn trực diện với hắn một mực cúi đầu thật thấp, cảm thấy đã nói đúng tim đen rồi, nhìn không ra cái tên nam nhân này, thật là con mẹ nó giỏi che dấu như vậy a!
“……..Chúng ta……..không……..nàng…….sinh bệnh rồi……” Sau trầm mặc thật lâu, thanh âm khàn khàn thấp bé của Thạch Trụ vang lên. Nói y thế nào cũng có thể, nhưng mà, Đinh Linh Nhi và y là thanh bạch, nàng không phải là một nữ nhân không quy củ, y không chịu được có người nói nàng như vậy, Hạ Thiên Thành nhìn kỹ Thạch Trụ đã trở nên dị thường ảm đạm chân thật.
“…….Hâng, vậy thì lại thế nào?” Rất lâu, Hạ Thiên Thành di chuyển ánh mắt, “Sớm muộn cũng sẽ ở bên nhau thôi.”
Hạ Thiên Thành đột nhiên cảm thấy có chút tư vị không đúng, nam nhân này, thật sự là cuối cùng sẽ cùng nữ nhân đó ở bên nhau sao? Y khẳng định là nằm mơ cũng mong ước đi.
“Vợ đẹp con ngoan gia đình ấm cúng, thật sự là những ngày tháng tươi đẹp a.” Hạ Thiên Thành lạnh lùng cảm khái, “Được rồi, ta chuẩn đó, bữa nào đón nàng đến đây đi.”
Hắn dường như hoàn toàn quên rằng Thạch Trụ đã nói không muốn làm nữa, hoặc là trong lòng hắn căn bản không thèm suy nghĩ đến, hắn ngay cả một chút cũng đều không nghĩ muốn thả nam nhân này đi đâu, đây mới là điều quan trọng nhất.
Hắn phải bắt tên nam nhân này ở mãi trong phủ mà không có một chút nguyền rủa.
Thạch Trụ cho rằng mình nghe lầm rồi, y mù mịt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Hạ Thiên Thành đang nhìn mình chằm chằm, y liền kinh sợ một chút.
“Được rồi, bây giờ qua đây cho ta.” Âm thanh tựa như ác quỷ của Hạ Thiên Thành từ xa xa vọng đến.