Lúc Ngô Lão Cẩu nói chuyện, đáy mắt trong trẻo dị thường, hoàn toàn không thấy vẻ mờ mịt khi say rượu.
Bọn họ cũng đều biết nói những lời này ra là có ý gì. Khi cả hai đều ý thức rõ ràng được thân phận và địa vị của mỗi người, như vậy những chuyện phát sinh kế tiếp sẽ không phải là nhất thời xúc động, cũng không phải say rượu làm loạn, mà là cùng nhau thừa nhận đây là ngươi tình ta nguyện. Chỉ là, ngoại trừ là một con người bình thường, bọn họ còn phải gánh vác theo cái danh Cửu Môn.
Vai vác lưng đeo trọng trách hơn người, khẳng định bọn họ không thể hứa hẹn gì với nhau, chỉ là tình cảm, trả giá, trách nhiệm, quan hệ, ước định, sinh tử, và tất cả những thứ trong tương lai.
A, dù sao đều là nam nhân, cũng không để ý chuyện này. Hắn không cầu kinh thiên động địa, cũng không muốn lưu danh muôn thuở. Chẳng qua chỉ là một đêm ham muốn, chứng minh kiếp sau còn có thể gặp lại.
Ngô Lão Cẩu ước chừng thấp hơn Trương Khải Sơn nửa cái đầu, lúc này hai tay lại đặt trên vai hắn, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Trương Khải Sơn không chút tránh né. Nhưng khiến y có chút tức giận chính là, đôi mắt kia được che dấu dưới vành nón khiến người ta không nắm bắt được ý cười trong đó. Y đương nhiên biết ý cười này từ đâu mà đến, ánh mắt này y đã nhìn tháy rất nhiều lần, là loại ánh mắt hiểu rõ và sáng tỏ.
Kỳ thật, y cũng không muốn phải giấu diếm gì cả, nói cách khác y biết mình không lừa được Trương Khải Sơn. Sở dĩ đêm nay uống thành như vậy, ít nhiều gì cũng có chút cảm giác muốn lừa mình dối người. Nếu nói say thật rồi, nhưng thật ra từ đầu đến cuối y vẫn cố giữ lại một tia ý thức. Mọi người đều nói rượu có thể tăng lòng can đảm, nếu là bình thường, y nhất định sẽ không làm loại chuyện nửa đêm nửa hôm dựa vào người Trương Khải Sơn mà ngủ thế này.
Có lẽ Trương Khải Sơn không biết được nguyên nhân mà ban đầu y say rượu, nhưng sau khi hai người hôn nhau xong, phản ứng tự nhiên của cơ thể đều không gạt được hắn, có thể cảm nhận được cảm giác ngọt ngào lưỡng tình tương duyệt từ đối phương.
Ngô Lão Cẩu còn có loại cảm giác giống như bị người ta lột hết quần áo rồi đem ra phơi nắng, vì thế trong giọng nói lại lần nữa mang theo ý tức giận đến nghiến răng: “Tôi thay đổi chủ ý.”
“Quá muộn rồi.” (=)))
Ý đồ mờ ám trong lời nói chưa biến mất, bàn tay bên hông lại mạnh mẽ siết lại lần nữa, người mặc quân trang đưa tay bóp chặt cằm đối phương hôn mãnh liệt.
Bàn tay sau gáy dùng sức rất lớn, nhưng cũng không thô bạo. Trong lòng Ngô Lão Cẩu chợt nghĩ đến, người này tuy rằng bình thường đều nghiêm túc, nhưng thật ra vẫn rất ôn nhu. Hai người dường như sắp dán lại với nhau, quân phục làm bằng chất liệu cứng đè trên người có chút đau, y thừa lúc đang thở muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút, nhưng bàn tay bên hông thật sự rất mạnh, căn bản không giãy ra được.
Hôm nay y mặc áo khoác bạch mã như ngày thường, chật liệu có hơi mỏng, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay Trương Khải Sơn truyền đến. Có lẽ cảm nhận được y đang khó chịu, nụ hôn nồng nàn lúc trước biến thành gặm cắn nhẹ nhàng, nhưng cảm giác ngứa ngứa mềm mềm càng làm cả người y thêm khó chịu, chỉ đành phải hơi hơi nheo mắt nghiêng người sang tự động dâng hiến. Không ngờ lúc này bên hông chợt lạnh, sau khi áo bị vén lên thì bên trong nhanh chóng được bao phủ bởi một bàn tay ấm áp.
Y chưa bao giờ bị người khác chạm vào như vậy lập tức phản xạ theo ý thức trở tay chụp lấy cái cổ tay đang bám bên hông mình, thân thể lùi về phía sau tránh né, kết quả là hai hàm răng đập vào nhau một cái. Cảm giác đau đớn từ từ lan tới não, còn chưa kịp kêu gào, mùi máu tươi từ khoang miệng cũng đã tràn lên chóp mũi.
Ngô Lão Cẩu liếm liếm đôi môi bị chảy máu, ngẩng đầu nhìn, thấy môi Trương Khải Sơn vì va chạm khi nãy mà cũng rươm rướm máu, mà mặt hắn lại càng ngày càng đen. Cũng không phải y chưa thấy Trương Khải Sơn nổi điên, cho nên lúc ấy đã quyết định suốt đời không để lửa của người kia cháy trên người mình. Nhưng hiển nhiên, hành động vừa rồi của y đã khiến tâm tình đối phương kém đi nhiều rồi.
Ông khinh, lão tử làm sao biết ngài tự nhiên lại thò tay vào, vừa rồi là phản ứng bình thường!
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, Ngô Lão Cẩu vừa tự chối bỏ trách nhiệm, vừa đánh mắt nhìn qua chỗ khác, cười ha ha nói: “Lạnh quá, tôi muốn tắm nước nóng trước.”
Nhìn thấy ánh mắt người trước mặt nhìn vu vơ đi đâu, cho dù đôi môi xinh đẹp của y bị nhuộm màu máu thì nhan sắc vẫn vô cùng nhu hoà, Trương Khải Sơn chỉ nhấp nhấp môi, hoàn toàn phối hợp ngoài ý muốn: “Được.”
Khi toàn thân đã thoải mái ngâm mình trong nước ấm, ngẩng đầu nhìn sàn nhà đã bị hơi nước bao trùm có chút mơ hồ, Ngô Lão Cẩu mới bừng tỉnh mình vậy mà đã trực tiếp theo Trương Khải Sơn về Trương gia mà không phải là nhà mình.
Y nâng tay sờ đôi môi bị thương, trên mặt tựa hồ vẫn còn hơi ấm của ai đó.
Ngô Lão Cẩu không biết từ khi nào mình đã ôm một loại thái độ không giống với những người khác dành cho Trương Khải Sơn. Có lẽ là từ mấy tháng trước hắn đột nhiên tin tưởng mình một cách kỳ lạ, có lẽ là từ khi hắn cứu mình trong đấu, có lẽ là vào cái khoảnh khắc hai người nhìn vào mắt nhau cũng không chừng.
Nếu miễn cưởng cho một cái lý do, nam nhân này cứ như thể là thông thấu được y, y chỉ là tham lam lưu luyến cảm giác an toàn trong đó và cảm giác đồng sinh mà thôi.
Mọi người đều có tham lam và dục vọng.
Danh cũng được, lợi cũng được, y thành danh từ khi còn trẻ, cũng không lo lắng chuyện ăn mặc. Một mình qua nhiều năm như vậy, thống khổ và gian nan đã từng trải qua cũng không muốn nói với người khác. y thừa nhận mình chưa dựa dẫm vào bất cứ ai, chỉ dựa vào bàn tay này để đổ đấu, không sợ trời không sợ đất, nói là y thích hợp cũng được, di truyền cũng được, nếu từ nhỏ đã như vậy, cái gọi là làm một nghề yêu một nghề, y cũng không ghét cái nghề mà mình đang làm.
Nghiêng ngã bước tới, y cũng nếm qua không ít đau khổ. Có lần suýt bị bánh tông chọc thủng phổi, xui xẻo đụng vào minh khí rồi không cẩn thận bị rơi xuống nước cũng có. Trên thực tế, nếu không phải trời sinh y tính cách sáng sủa, nhiều năm giao tiếp với đồ cổ như vậy, nhất định sẽ mắc phải chứng bệnh mặt than.
Đã nhìn thấy rất nhiều người tranh đấu với người gay gắt, thậm chí cũng không tiếc một đao ngươi tử ta vong, nên Ngô Lão Cẩu vẫn thích ở cùng với loại quái vật đơn thuần không có suy nghĩ cũng không có tâm địa hiểm ác hơn. Tại cái nơi tràn ngập mùi thi thối, có thể mang lại thu hoạch, không chỉ có minh khí để duy trì kế sinh nhai, còn có cảm giác thành tựu khi đơn giản dùng chính sức mạnh bản thân giành thắng lợi. Nhưng kể từ đó, thiếu khuyết duy nhất chính là, cảm giác ấm áp giữa người với người.
Bởi vì y gần tuổi với Giải Cửu và Tề Thiết Chuỷ, bình thường thường xuyên lui tới, nói chuyện cũng không có trở ngại. Ngày thường đều là bằng hữu không có gì giấu diếm, cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện cơm bữa, nhưng vẫn thiếu một thứ có tên là ăn ý. Y không thể lạnh nhạt nhìn thấu thế sự như Tề Thiết Chuỷ, cũng không có trái tim mưu tính và khả năng dự đoán như Giải Cửu, điều y có thể làm, chính là mỗi ngày còn sống thì cố gắng vui vẻ, và cố gắng làm cho người bên cạnh cảm nhận được vui vẻ. Cho nên, trước mặt người khác y vẫn cười ha hả, phiền muộn gì đó khi vừa ngủ liền ném ra sau đầu.
Cho nên, cho dù thành danh rồi y vẫn là người có nhân duyên tốt nhất trong Cửu Môn, nhiều bằng hữu nhất, quan hệ rộng rãi, nhưng lại rất cô đơn khi không có ai gần bên. Làm một người cười đến mệt mỏi trong một đám người, luôn hy vọng có một người hiểu được bản thân mình cùng mình sóng bước. Không phải có thể đơn thuần bảo vệ, không phải có thể đơn thuần bộc bạch, mà một người có thể im lặng ôm lấy y trong đêm lạnh giá rét.
Giống như lúc nãy môi bị thương, mặc dù rất đau, nhưng cũng có thể dùng dấu tích này để nhớ kỹ sự tồn tại của đối phương.
Tắm xong đi ra còn chưa lau khô tóc, lúc Ngô Lão Cẩu đang đẩy cửa phòng dành cho khách ra thì đột nhiên thu tay lại, suy nghĩ một hồi rồi xoay người đi đến phòng Trương Khải Sơn bên cạnh.
Đứng trước cửa một lúc lâu, đang định gõ cửa thì bên trong lại truyền ra âm thanh quen thuộc: “Vào đây.”
Sau khi đẩy cửa vào lại phát hiện Trương Khải Sơn đã tắm rửa sạch sẽ, áo khoác quân phục khoác trên người, đang cầm một phong thư đứng xuất thần bên giá sách.
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, đang do dự có nên vào hay không, chợt nghe Trương Khải Sơn nói: “Đóng cửa đi.”
Khi hắn nói chuyện không quay đầu lại, đem phong thư kia đặt lên than củi đốt cháy, trang giấy khô ráo nhanh chóng bị ngọn lửa ăn nuốt, tro tàn bay ra tứ tung rồi rơi xuống.
Sau khi Ngô Lão Cẩu vào trong liền theo lời đóng cửa lại, xoay người đến trước giá sách nên mảnh tro tàn tiêu biến trong ngọn lửa, hỏi: “Là mật hàm của cấp trên gửi đến?”
Trương Khải Sơn gật đầu, nói: “Ba ngày sau khởi hành. Trường Sa, chắc cũng sẽ nhanh thôi.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy nhìn hắn, ngọn đèn dập dờn chiếu vào góc mặt Trương Khải Sơn, đã không còn bộ quân phục lạnh lẽo kiên cường phụ trợ, nhưng lại lưu quyến một chút ổn định.
Y biết ý tứ trong câu nói của Trương Khải Sơn khi nãy. Che tổ kiến bảo vệ trứng.
Ngô Lão Cẩu không phải quân nhân, nhưng y là nam nhân, trên người có cái loại tâm huyết mong được hiến thân vì quốc gia. Nếu nói Trương Khải Sơn có trách nhiệm dẫn dắt quân đội ra chiến trường bất kỳ lúc nào, như vậy thì bọn dân thường như bọn họ cũng muốn được chết trên chiến trường bất kỳ lúc nào.
Chiến tranh, vĩnh viễn là một chò chơi tử vong không có thắng thua. Chỉ là, bọn họ đã sinh ở thời đại này thì không có quyền được lựa chọn.
Vì chiến tranh mà trả giá bằng tất cả hạnh phúc của con người, đáng giá sao?
Ngô Lão Cẩu không biết.
Y chỉ biết, cái nghề trộm mộ này có thể ngay hôm sau sẽ chết dưới hang đất, thời đại chiến loạn này chiến trường có thể ở bất kỳ đâu, nói về hạnh phúc cá nhân thì có hơi vớ vẩn. Về phần sau này và tương lai, y cũng chưa bao giờ nghĩ quá xa, không ai có thể biết trước tương lai, vốn không phải là ngươi hạnh phúc, nói chi là tạo hạnh phúc cho người khác?
Một khi đã như vậy, vậy thì cứ tha hồ hưởng thụ hiện tại thôi.
Ngô Lão Cẩu không biết mình làm sao mà dâng môi lên được, kỳ thật ban đầu y chỉ muốn làm cho người tước mặt đừng cứ nhăn nhó như vậy nữa mà thôi. Chờ lúc phản ứng lại, những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều bị Trương Khải sơn chiếm giữ.
Tóc hai người đều chưa lau khô, cảm giác tóc ướt chạm vào da mặt có chút ngứa. Nhưng lúc cơ quan cảm giác có phản ứng, bên tai chỉ còn lại tiếng vang mờ ám từ khoang miệng bị quấy động. May là sau lưng còn có giá sách, có nơi để chống đỡ cơ thể nên không đến bức bủn rủn trượt xuống.
So với Ngô Lão Cẩu, Trương Khải Sơn đã nhìn thấy rất nhiều người sống người chết trên chiến trường nên tính cách càng thêm quả cảm và quyết đoán. Sở dĩ chậm chạp chưa chịu hành động, là vì hắn không muốn mang đến gánh nặng gì cho đối phương, bất luận là về mặt tình cảm hay về mặt tâm lý. Đêm nay nếu đã xác định tâm ý của nhau, hắn vốn nghĩ lưỡng tình tương duyệt cũng là chuyện tốt. Ai ngờ giữa đường lại xuất hiện ngã rẽ. Lúc về phòng tắm rữa xong đang đợi người đến, tâm tư lại hoàn toàn bị chiến sự chiếm cứ.
Hắn không phải không nghĩ đến thân phận của hai người có mối quan hệ này rốt cuộc có đúng hay không, dù sao hắn cũng lớn hơn đối phương vài tuổi, kinh nghiệm trải đời hẳn là cũng đủ để đánh giá đúng sai. Nhưng không ai quy định ở thời đại này không thể có hạnh phúc cá nhân, ai biết ba ngày sau ra chiến trường rồi hắn có còn sống để về hay không?
Một tay Trương Khải Sơn chống lên giá sách, một tay nâng mặt đối phương, đầu lưỡi kích động chất lỏng trong khoang miệng mặc sức hồ loạn, sau khi đảo qua răng lại nhẹ nhàng liếm liếm, từ từ chuyển đến khoé miệng, trên mặt, vành tai.
Vành tai bị răng cắn lên có chút ngứa, Ngô Lão Cẩu không giỏi việc này tự giác rút rút người lại, những cái gặm cắn nho nhỏ mang theo độ ấm và tê dại khiến y có chút động tình, cố gắng ngửa cổ về phía sau, một âm thanh ẩn nhịn vỡ vụn lại nghe như rên rĩ rơi ra khỏi cổ họng.
Lúc nghe được âm thanh đó y sửng sốt một cái, đồng thời phát hiện cơ thể Trương Khải sơn cũng dừng lại và ngưng hết mọi động tác. Y chưa từng nghĩ mình sẽ phát ra loại âm thanh này, trong cơn hoảng sợ muốn mở miệng giải thích, lúc đang định nói thì cảm thấy người mình nhẹ tênh, là Trương Khải Sơn mượn tư thế đang ôm nhau của hai người mà mang y lui về phía sau vài bước, lúc đến bên giường bỗng nhiên đưa tay đẩy vào ngực y một cái, y lảo đảo ngã lên giường, đối phương lại thuận thế đè lên.
Phần đầu rơi vào cái chăn mềm mại rất thoải mái, tay Ngô Lão Cẩu còn bám trên vai Trương Khải Sơn, y còn chưa kịp nói chuyện lúc nãy mình đang định nói thì môi đã bị che lấp.
Nụ hôn lần này của Trương Khải Sơn có chút nặng, nhưng khi môi chạm đến nơi đã bị thương lúc nãy lại không cảm thấy chút gì đau đớn. Hắn sẽ không nói cho người dưới thân này biết, tiếng rên rĩ kiềm nén vừa rồi khiến cho cơ thể hắn có phản ứng. Rõ ràng hai người chỉ mới là lần đầu tiên mà thôi.
Người bị hôn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng trắng xoá, hô hấp rối loạn hoàn toàn, bởi vì nằm ngửa nên không kịp nuốt nước bọt vào, theo khoé miệng một đường chảy xuống, thấm ướt tấm nệm bên dưới. Ngô Lão Cẩu cảm thấy lúc này mặt mình nhất định rất đỏ.
Bởi vì rất nóng.
Cả người đều nóng. Giống như tất cả máu đều tập trung chạy về não và ngực, từng luồng nhiệt trong cơ thể va chạm nhau, cũng không đề phòng môi và lưỡi của đối phương đã rời khoé miệng trượt xuống cổ, trên đường đi không ngừng cắn mút. Lúc yết hầu bị cắn trúng, chỉ một cái niết nhẹ của đối phương cũng khiến y run rẫy một trận. Vì không muốn lại phát ra âm thanh như vừa rồi, y chỉ đành cắn chặt khớp hàm, hai tay cấu vào vai Trương Khải Sơn.
Đôi môi của đối phương cứ khăng khăng không có ý dừng lại, vẫn cứ tiếp tục trượt xuống đến hai hạt tròn trước ngực vốn đã bị vuốt ve đến mức vô cùng nhạy cảm.
Cách lớp vải không quá dày lại dễ dàng động thủ, Trương Khải Sơn hơi hơi nhíu mi, một bàn tay vén vạt áo của y lên.
Không khí lạnh nhanh chóng ùa vào, hai hạt nhỏ trước ngực đã quen với tiếp xúc ấm áp bỗng nhiên bị lạnh mà khẽ run rẫy, nhưng bàn tay xảo quyệt của Trương Khải Sơn lại nhanh chóng bao trùm nó lại. Thân thể nhạy cảm làm cho hắn rất nhanh mò đến được đầu ngực, ngón tay linh hoạt vân vê nó cứng dậy.
Lòng bàn tay và ngón tay của Trương Khải sơn bị chai do cầm súng quanh năm, khi bàn tay lướt qua làn da trơn bóng trước ngực, nơi bị chạm vào có thể phát ra nhiệt độ nóng như thiêu đốt.
Ngô Lão Cẩu có thể cảm nhận được ngón tay của hắn vuốt ve trên đầu ngực mẫn cảm của mình, có lúc móng tay lại đảo qua đỉnh mang đêm cảm giác run rẫy như điện chạy khiến y không thể không kéo căng thân thể ngăn không cho âm thanh từ cổ lọng lọt ra. Nhưng đồng thời, đầu ngực đỏ hồng bên kia lại bị chiếc lưỡi bao vây, thỉnh thoảng còn đè ép nó một cách khéo léo, hơi nóng như cơn thuỷ triều cuốn phăng mảnh ý thức cuối cùng trong não. Thân thể phi thường nhạy cảm, hô hấp của y đã bắt đầu trở nên dồn dập, g ngực liên tục phập phồng cao thấp, vẫn nhịn không được mà phát ra âm thanh, khớp hàm bị cắn rất chặt, chỉ có thể phát ra âm thanh “ư ư” như bị dồn nén.
“Thoải mái đi.” Trương Khải Sơn hơi ngẩng đầu lên, âm thanh ám muội lại gợi cảm đến kì lạ: “Có thể kêu ra tiếng.”
Mặt nóng lên, Ngô Lão Cẩu biết rõ hắn đang trêu ghẹo, không ngờ đối phương hình như rất thích ý cố tình gia tăng thêm kích thích tại đó, mặt Ngô Lão Cẩu chôn vùi trong chăn, dòng nhiệt lưu chảy trong cơ thể mang đến cảm giác mê muội khiến y không thể khống chế được mà phát ra tiếng rên nho nhỏ, cuối cùng cố gắng nhịn lại, đồng thời nghiến răng nghiến lợi quát: “Gọi em gái ngươi.”
Cảnh vật trước mắt bị dục vọng làm cho mơ hồ. Không phải chiếc giường quen thuộc ở nhà mình, cũng không phải trong đấu lạnh lẽo như băng. Nhưng có thể khẳng định, chỗ này không có mùi hôi thối của bánh tông, cũng không có kẻ địch đứng phía sau đâm một nhát, mà là độ ấm từ người mà mình tin tưởng, một cái ôm có thể giao phó thần và thể xác.
Lúc trên người cảm nhận được hơi lạnh, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện áo của mình đã bị cởi, dây lưng cũng đã tháo ra một nửa, trái lại Trương Khải Sơn vẫn quần áo chính tề. Cảm giác của nam nhân khiến não y mãnh liệt báo động, nằm ngửa lại một tay chống lên ngực Trương Khải Sơn đang áp tới, nói: “Đợi đã, sao tôi phải nằm phía dưới?”
Không ngờ đối phương có hành động như vậy, Trương Khải Sơn có chút lờ mờ. Nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, hai tay chống qua hai bên sườn của Ngô Lão Cẩu, nhìn từ trên xuống, nói: “Cậu muốn làm cái đó ở trên?”
Người bên dưới nhướng nhướng mi, trong mắt bày tỏ ý khỏi nói cũng biết: Nam nhân phải làm cái kia ở trên.
Trương Khải sơn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Được.”
“A?” Không ngờ đối phương lại tuy tiện đồng ý như vậy, Ngô Lão Cẩu ngốc lăng, lý do đã nghĩ xong trong đầu còn chưa kịp nói ra miệng.
Ai ngờ, trong lúc y đang ngây người, Trương Khải Sơn đã trực tiếp nằm xuống thản nhiên như không có gì, đầu tựa vào gối tỏ vẻ rất thoải mái, “Ta chuẩn bị xong rồi, cậu làm đi.”
“A?” Ngô Lão Cẩu nhất thời không theo kịp tiết tấu ngồi dậy, tay lại không biết nên đặt ở đâu: “Làm cái gì?”
Nhìn thấy ý cười trong mắt Trương Khải Sơn, cuối cùng y cũng hiểu ra là phải làm cái gì. Nhiệt độ trên mặt có chút tăng lên, nhưng điều này cũng không ngăn cản quyết tâm được làm cái đó ở trên của y. Nhưng nhìn thấy đối phương vẫn ung dung nằm trên giường không tỏ vẻ gì cả, y chỉ đành phải chầm chậm dịch qua bên đó, vừa không biết xấu hổ mở chân đối phương ra, do dự một chút rồi đành phải tự mình mở hai chân ra cưỡi lên.
Dường như Trương Khải Sơn rất hưởng thụ vì được phục vụ, ánh mắt của hắn lúc này đã tràn ngập ý cười, vươn tay phải bấu vào thắt lưng y, nói là vì sợ y ngồi không vững nên giúp đỡ một chút.
Trong lòng mắng một tiếng mẹ nó, Ngô Lão Cẩu biết kỳ thật cả người mình đang ngồi trên người Trương Khải Sơn, toàn thân đã bắt đầu có cảm giác khô nóng kỳ lạ cho nên đều mềm nhũn ra, bàn tay đỡ bên hông của đối phương vừa đúng lúc có tác dụng tốt. Nhưng lời đã nói ra sao mà thu hồi lại được, y bắt đầu luống cuống cởi bỏ quần áo của đối phương, nhưng lúc đang cởi dây lưng, vô tình chạm phải cái thứ dưới quần đã cứng lên, nhất thời bên tai nóng bừng.
Người từ nhỏ không được giáo dục quy cách, bình thường Ngô Lão Cẩu cũng nói tục liên miên, nhưng tuy rằng tính cách y tuỳ tiện, lại vô cùng ngây ngô đối với chuyện này. Nói trắng ra là, tâm tính cảm nhận tình cảm vẫn còn đang trong giai đoạn thiêu niên mới lớn.
Nhưng dù sao y tốt xấu gì cũng được xưng là một Cửu Môn Ngũ gia, rất nhiều chuyện chưa trải qua nhưng cũng sẽ không sợ hãi. Sau khi dừng vài giây, y lại đưa bàn tay còn lại lên, khi móc kim loại va chạm nhau tạo ra âm thanh lanh canh khiến y không thể không nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng lại trở nên khô khốc.
Bốn phía bỗng trở nên im lặng, bên tai y chỉ vang lên tiếng thở dốc của hai người, dần dần từ bình tĩnh trở nên nặng nề. Trong hơi thở nồng nặc mùi dục vọng, thậm chí không khí xung quanh cũng bắt đầu xao động. Càng không ổn chính là, y cảm giác được hạ thân của mình cũng bắt đầu có phản ứng, cảm giác khô nóng trong cơ thể chậm rãi tích tụ, động tác bên tay cũng trở nên chậm chạp.
“Cậu không hy vọng ba ngày sau ta phải mang thương ra chiến trường, đúng không?”
Khi bên tai vang lên âm thanh khàn khàn của Trương Khải Sơn, Ngô Lão Cẩu phát hiện hắn đã ngồi dậy, mình thì đang giang rộng hai chân ngồi trên đùi hắn. Trong ánh mắt u ám của Trương Khải Sơn phản chiếu hình ảnh của mình, biểu tình vừa mơ màng vừa khẩn trương.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu y bỗng nhiên hiểu được ‘mang thương’ là có ý gì, rõ ràng đây chỉ là một cái lý do hắn tự bịa ra thôi. Nhưng ba ngày sau ra chiến trường vẫn khiến trong lòng y căng thẳng. Tuy rằng biết một quân trưởng như Trương Khải Sơn sẽ không dễ dàng chết trên chiến trường, nhưng đi chuyến này khó tránh thương vong.
Dù là bây giờ y đã coi nhẹ việc sinh tử, nhưng bản tính coi trọng bằng hữu trời sinh vẫn khiến y không thể đối mặt với việc một sinh mệnh biến mất. Từ đầu y cũng rất rõ ràng, số phận của thời đại này khiến hai người bọn họ chỉ có thể đi con đường riêng của mỗi người, vì thân phận và giới tính mà không thể bù vào vị trí bên cạnh đối phương. Nhưng mà, y rất hiểu, cho dù cuối cùng có chia lìa, y vẫn cứ muốn nhân lúc còn sống mà đi tìm một hơi ấm có thể chạm vào, cảm nhận độ ấm và sự tồn tại của nhau.
Đưa tay giữ hai vai của đối phương, y gật gật đầu.
Cảm nhận được sự vâng theo của người bên cạnh, Trương Khải Sơn nghiêng đầu cho y một nụ hôn dài. Đầu lưỡi dây dưa khiến người ta mê đắm, trong lúc đó, Trương Khải Sơn thuận thế mang y ngã xuống giường.
Nụ hôn kéo dài khiến hai bên có chút thở không thông, vì muốn y thả lỏng, Trương Khải Sơn đưa môi cẩn thận hôn liếm bên tai y, chuyển tiếp xuống vai trái đã trở thành cắn mút, lại phát hiện trên đó còn một vết sẹo chưa lành hẳn: Là vết thương do bánh tông tập kích khi ở dưới đấu, còn suýt nữa vì trúng thi độc mà chết, chỉ cần bên cạnh có người khác, người này sẽ không ngó ngàng gì đến bản thân.
Đôi mắt Trương Khải Sơn tối sầm lại, trên người y có nhiều vết thương, tuy rằng đã lành gần hết, nhưng vẫn có thể nhận ra dấu vết nhàn nhạt. Người này chỉ biết cười ha hả, những vết thương trên người này chỉ có vài người có thể biết.
Trương Khải Sơn biết mùi vị bị thương, vì vết thương trên người hắn cũng không ít hơn người khác là bao. Nhưng trước mắt hắn chỉ duy nhất nhìn thấy những vết thương trên cơ thể người bên dưới, hắn không thể có được sự vui vẻ như y, nhưng có thể tự mình chia sẻ đau đớn với y.
Vai trái vừa bị hôn vừa bị cắn nên có chút ngứa, Ngô Lão Cẩu cảm thấy cả cơ thể mình như được đặt giữa từng đợt sóng ấm áp. Hai tay y đặt lên hai vai Trương Khải Sơn, thuận theo đường cong ở lưng mà từ từ trượt xuống. Nơi bàn tay lướt qua có thể cảm nhận được cảm giác thô ráp, y biết đó là vết sẹo do thương tích để lại. Ánh mắt y trở nên âm trầm, người phải gánh vác tính mạng của mấy vạn bá tánh, máu trên người hắn có bao nhiêu là chảy vì bản thân?
Hành động tưởng như vô tính lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng.
Bàn tay vuốt ve trên lưng khiến đôi mắt đen nháy của Trương Khải Sơn nhanh chóng ám màu lửa đỏ. Tay hắn theo một đường đi xuống nắm lấy nơi mẫn cảm nhất của người dưới thân, tiếng thở nặng nề không hề che giấu truyền qua tai đối phương.
“A……… Trương……….” Trong cơ thể truyền đến một trận khoái cảm, sau khi cả người co rút một trận, Ngô Lão Cẩu cuối cùng không nhịn được nữa mà thở ra tiếng. Hai tay bấu chặt lưng đối phương, bàn chân cọ cọ khiến tấm ga trải giường nhăn nhúm, ngón chân cũng bấu víu lại với nhau, bàn tay thuần thục cọ xát và đè nén mang đến khoái cảm kịch liệt khiến y như phát điên, những thứ lọt vào tấm mắt đều nhuộm một vầng sáng màu cam. Tới chừng này tuổi, đương nhiên y có tự mình an ủi bản thân, nhưng mà vẫn chưa phóng thích trong tay người khác bao giờ.
Đang lúc người bên dưới chìm đắm trong mê tình, Trương Khải Sơn lại cho y một nụ hôn lộ rõ vẻ hỗn loạn. Bọn họ kề sát nhau, có thể dễ dàng cảm nhận được hô hấp và áp lực kiềm nén rên la của nhau.
Bất kể là thừa nhận hay không thừa nhận, nhìn thấy người dưới thân vì mà mê loạn, trên khoé mắt còn vương vấn giọt lệ muốn rơi mà không rơi, biểu tình này ngoài hắn ra không ai có thể nhìn thấy, trong lòng Trương Khải Sơn vẫn có một loại thoả mãn không nói rõ. Mùi vị của mặt trời chính là nguyên nhân thu hút hắn, cũng là nguyên nhân khiến hắn không muốn từ bỏ. Người khác đều nói Cửu Môn Ngũ gia là người mặt heo tâm hổ, nhưng chỉ có hắn biết, kỳ thật người này rất dễ hiểu. Rất nhiều chuyện thường ngày đều xuất phát từ thiện ý chứ không phải nguyên tắc làm việc lạnh như băng, đó là giới hạn của người này.
Hắn tự nhận không thể cùng đi theo ánh mặt trời này đến già, nhưng ít ra, có thể bảo vệ y bình an cả đời.
Nhưng người dưới thân hiển nhiên không có thời gian đoán xem Trương Khải Sơn đã suy nghĩ đến phương trời nào. Y chỉ cảm thấy hông mình bỗng siết chặt đến mức muốn tách rời ra. Thẹn thùng không muốn ra trong tay người khác khiến y cố gắng kiềm nén, rồi lại không thể khống chế khoái cảm từ nguồn áp lực trong cơ thể, cuối cùng trong một đợt sóng cuộn trào cả thân hình đều run rẫy một trận, thứ nóng rực đọng lại trong cơ thể bỗng nhiên phóng thích, toàn bộ bắn ra tay đối phương.
Mê muội sau cao trào tạm thời tước đoạt tri giác của Ngô Lão Cẩu, cả căn phòng bỗng trở nên yên lặng. Sau khi hơi bình tĩnh lại, y hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Trương Khải Sơn định nói vài câu xin lỗi này nọ, lại phát hiện đối phương đang nhìn mình.
Hai người nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên không hiểu sao mặt Ngô Lão Cẩu lại nóng lên.
Trên mặt Trương Khải sơn tràn đầy ý cười, “Ta thắng.”
“A?” Ngô Lão Cẩu ngốc lăng một hồi mới nghĩ ra hắn đang nói chuyện hai người đánh đố nhau lúc trước ——- từ sau khi ra khỏi đấu, vẫn không có cơ hội tiếp tục trận cá cược này, ai ngờ lúc này vẫn là y thua. Y bỗng nhiên cảm thấy người nam nhân này không phải quân nhân, da mặt dày như vậy chỉ có thể là lưu manh.
Cũng là thua thôi, y cũng không phải là loại người không thể chịu thua. Ai ngờ ánh mắt hạ xuống, liền nhìn thấy chất lỏng màu trắng ngà trong tay nam nhân, trên mặt lại nóng rực.
Dường như Trương Khải sơn biết đối phương muốn nói gì, cười nhẹ một tiếng rồi đem bàn tay dính đầy chất lỏng đặt ra sau huyệt khẩu của người dưới thân, vẽ loạn xung quanh da một vòng, ngón tay chậm rãi đâm vào, chờ y thích ứng. Nhưng cơ thể đối phương rất nhanh căng thẳng trở lại, đây là lần đầu tiên y trải qua tình huống này, bất luận là về cơ thể hay là về tâm lý vẫn cần phải có chút thời gian thích ứng.
“Đừng khẩn trương.” Trương Khải Sơn cúi người hôn lên môi y, vừa trấn an, đồng thời tay trái cũng xoa nắn bên ngực thu hút sự chú ý. Rất nhanh cơ thể người dưới thân trở nên nóng rực, độ ấm còn chưa kịp tan đi một lần nữa hội tụ, chất lỏng ở nơi riêng tư cũng trở nên trắng mịn.
Trương Khải Sơn nhân cơ hội đó mà đâm một ngón tay vào.
Cảm giác khó chịu khiến người dưới thân rên lên một tiếng, nhưng y ngọ nguậy một hồi lại không cử động nữa. Y biết, động tác của đối phương đã ôn nhu hết mức có thể rồi, cũng chỉ có lúc này, mới có thể tự mình chiếm hữu sự ôn nhu của người đàn ông luôn phải duy trì hình tượng uy nghiêm trước mặt người khác này. Mà có thể độc chiếm được sự dịu dàng này của hắn cũng là một loại hạnh phúc.
Lúc ngón tay thứ ba tiến vào cả hai người đều nhẫn nại đến mức vô cùng thống khổ, nơi chưa bao giờ được khuếch trương quả thật rất chặt, ba ngón tay tiến vào đã không dễ dàng, càng khỏi nói đến cái thứ muốn vào kế tiếp.
“Đừng lo, vào đi. Cùng lắm thì ngày mai lão tử dậy không nổi.” Ngô Lão Cẩu cắn răng, nâng mắt nhìn, bày ra bộ dạng anh dũng hy sinh.
Nhịn không được bật cười ra tiếng, Trương Khải Sơn vẫn giữ tư thế không động. Hắn biết đối phương đang lo lắng hắn chịu không được, cho nên chính mình cam chịu đau đớn sắp tới. Nhìn thấy ánh mắt trắng đen rõ ràng của người bên dưới, hắn cúi người hôn lên mi mắt y.
Nếu cậu nguyện ý chịu đựng đau đớn, vậy thì ta chịu đựng quá trình này cũng rất đáng giá.
Khải qua quá trình khuếch trương dài dòng, dài đến mức Ngô Lão Cẩu quyết định nhắm tịt mắt mặc cho đối phương bày bố, cuối cùng lúc sắp ngủ đến nơi, bên tai vang lên thanh âm mờ ám khàn khàn của Trương Khải Sơn: “Sắp vào rồi đó.”
“A……… ưm a……” Cho dù đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng cơ thể đột nhiên bì xỏ xuyên qua vẫn khiến y có chút không biết nên làm sao. Khoảnh khắc bị tiến vào, cả người y co rút một trận. Tựa hồ nghe được âm thanh xé rách đau đớn từ dưới thân truyền đến, cả người y như bị kéo căng ra, bàn tay ôm chặt lưng đối phương cũng bị dùng sức quá nhiều mà trắng bệch.
Khốn khiếp, biết đau như vậy thì thà là xuống đấu bắt bánh tông còn vui vẻ hơn. Thanh âm đứt quãng trong cổ họng biến thành nức nở, âm tiết phát ra không bình thường được nữa.
Ngô Lão Cẩu khó chịu, Trương Khải sơn cũng không có chỗ nào tốt, Sau khi đâm vào hắn cũng đau đến mức ra mồ hôi lạnh, an ủi hôn hôn môi đối phương, hắn đánh phải làm cho cả hai thả lỏng để cùng nhau thích ứng.
Hôn môi một hồi cuối cùng làm cho người dưới thân thả lỏng cả thể xác và thần, Trương Khải Sơn đỡ lấy thắt lưng y bắt đầu cử động. Cảm giác thân thể bị lấp đầy khiến cho Ngô Lão Cẩu có chút choáng váng, nhưng sau cơn đau, khoái cảm ập đến chiếm đóng toàn bộ giác quan của y. Bọn họ dán chặt vào nhau, gần đến mức y không còn phân biệt rõ bộ phận nào mới là của mình, bộ phận nào mới là của Trương Khải Sơn.
Nhiệt độ nóng rực, cảm giác đau đớn sảng khoái, thân thể hoà làm một, tiếng rên rĩ đầy dục vọng, cảm giác hoan ái, rất cả tất cả đều chân thật như vậy.
Lúc này, bọn họ chỉ là hai con người bình thường. Không có Cửu Môn, không có âm mưu, không có hãm hại, không có hạ đấu, không có chiến tranh, không có quân đội, không có sau này, không có bí mật gia tộc, không có gánh vác trọng trách, cũng không có lừa dối.
Tại cái thời đại chiến tranh loạn lạc này, cảm nhận được sự sống của nhau, cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Không cần gì nữa.
“Trương……. Trương……. Khải Sơn……A…….” Thanh âm đứt quãng thoát ra khỏi cổ họng, hai tay y nắm chặt chiếc giường, đang lúc cơ thể không ngừng va chạm nhau mà không nhịn được ngẩng đầu lên, trước mắt tràn ngập một màn hơi nước mù mịt, nhìn rõ ràng người và cảnh vật xung quanh.
Trương Khải sơn cúi người có chút điên cuồng hôn môi y, đôi môi vốn đã bị thương bởi vì động tác kịch liệt mà lại toét ra lần nữa, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu ngọt tanh. Mái tóc chưa kịp khô lại vì mồ hơi mà lại thấm ướt dính chặt trên trán, giương mặt rất ít khi có biểu tình mà bây giờ đột nhiên cũng có chút quyến rũ động tình.
Bỗng nhiên Ngô Lão Cẩu nở nụ cười.
Động tác vẫn không dừng lại, Trương Khải Sơn nhấc mi: “Sao rồi?”
“Không có gì……… thì ra ngài……… a……… cũng có biểu tình……. như vậy……..” Dưới dưới thân khó khăn lắm mới nói được vài câu đứt quãng, “Thật………tốt………”
Trương Khải Sơn nghe vậy đột nhiên dừng lại.
Hắn bỗng đưa tay xoa hai má người lúc nào cũng cười tươi bên dưới, đúng là khí chất của một tên trộm mộ không hề giống với mọi người khiến hắn đắm chìm trong đó, bọn họ có thể gặp gỡ nhau cũng như tận hưởng cảm giác bên nhau quý giá này, bất kể tương lai ra sao, mặc dù sau này trong truyền thuyết bọn họ chính là Trường Sa Cửu Môn Phật Gia và Ngũ gia, dù cho từ nay về sau Nhất và Ngũ không thể cùng nhau xuất hiện, giờ khắc này đối với bọn họ mà nói, đều rất đáng giá.
Ngô Lão Cẩu nhìn Trương Khải Sơn một cách kỳ quái, đang định nói, liền cảm thấy thân mình bay lên trời, vì đối phương dựa theo tư thế vừa rồi nâng y ngồi dậy. Tư thế ngồi khiến bọn họ đạt đến một chiều sâu chưa bao giờ chạm tới, không ngừng ra vào, khoái cảm mãnh liệt chìm ngập trong ham muốn như đòng điện chạy qua toàn thân, y ngẩng cao đầu, cả người như được đặt vào giữa ngọn sóng, không ngừng bị ngọn sóng xông tới và vùi lấp, mãi cho đến khi cả hai đánh mất tất cả cảm giác dục vọng. Khi đợt sóng cuối cùng ập vào bờ, sau khi trong đầu có một luồng ánh sáng trắng chạy qua, và chính mình phóng thích, y cũng cảm nhận được chất lỏng nóng rực chảy vào trong cơ thể mình, hai người tựa hồ hoà nhập lại làm một.
Sau khi phóng thích khiến cho người vốn đã say rượu nên cơ thể có chút mệt mỏi đã hoàn toàn thoát lực, thanh niên trẻ dựa vào vai người nam nhân không cử động. Tiếng thở dốc dày đặc của cả hai lượn lờ khắp căn phòng mãi không tiêu tán, trao đổi hô hấp cho nhau trong bóng đêm, mái tóc ướt nhẹp vì mồ hôi trên trán, đã trở nên lạnh lẽo.
Ngô Lão Cẩu không nhớ mình ngủ vào lúc nào, chỉ lờ mờ nhớ được Trương Khải Sơn đã tắm rữa cho cả hai, sau đó còn hôn nhau một cái dài thật dài, rồi nhắm mắt ngủ trong hỗn loạn.
Ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời nhạt nhẽo, nâng tay khẽ đẩy mái tóc ẩm ướt của người ý thức không rõ ràng bên cạnh, Trương Khải sơn cúi người hôn lên môi y, nhìn theo dáng ngủ của y một hồi, nhịn không được mà khẽ nâng khoé miệng.
“Biểu tình khi ngủ đúng là ngây thơ.”