(Quay lại khoảng thời gian trước khi Ngô Lão Cẩu đi Hàng châu)
“Đồ đều đã chuẩn bị xong rồi?” Trương Khải Sơn xoa xoa lòng bàn tay hơi lạnh của y, hỏi.
Ngô Lão Cẩu khẽ cười, gật đầu: “Chung Thanh làm việc luôn rất yên tâm, ngài biết mà.”
Trương Khải Sơn đưa mắt nhìn Ngô Lão Cẩu, không nói gì, ánh mắt tràn ngập ấm áp.
Người có gương mặt tuấn tú trước mắt này, khuôn mặt ôn thuận này, nụ cười tươi sáng này, nhìn bao lâu cũng không chán. Ai mà ngờ được, hai năm trước bọn họ vẩn là đồng sự bình thường trong Cửu Môn, bây giờ đã thành hai người thân cận nhất.
Bị đối phương nhìn chằm chằm không chớp mắt một hồi, dù là da mặt của Ngô Lão Cẩu đủ dày, lúc này vẫn có chút nóng, chỉ đành ho khan một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngày mai xuất phát đi Hàng Châu, chỉ sợ có một khoảng thời gian không thể gặp nhau.”
Trương Khải Sơn ừ một tiếng, bỗng nhiên nâng tay xoa mặt y, ngón cái vuốt ve bên má, thản nhiên nói: “Chiến tranh sẽ chấm dứt.”
Ngón tay hắn có vét chai sần mỏng do cầm súng quanh năm, lòng bàn tay lại khô nóng, áp vào mặt tạo ra cảm giác rất thoải mái. Ngô Lão Cẩu lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Lần này để Trương Ngọc Lân ở Hàng Châu chờ tôi, ngài muốn để cho bọn họ gặp mặt?”
Những lời này hỏi không đầu không đuôi, Trương Khải Sơn cũng rất nhanh hiểu được ý của y, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Tuỳ duyên.”
Ngô Lão Cẩu thở dài.
Trước khi Chung Thanh tỉnh lại do bị thương, Trương Ngọc Lân lại chọn cách không nói một lời mà rời đi, nguyên nhân trong đó, y có thể đoán được vài phần.
Trương Ngọc Lân và Chung Thanh đều là quân nhân, hơn nữa là quân nhân rất có thần trách nhiệm, nói cách khác, hai người bọn họ đều vừa bình tĩnh vừa lý tính. Bọn họ không phải là mối quan hệ cấp bậc cao thấp, nhưng lại có yếu tố khiến họ còn xa cách hơn quan hệ cấp bậc cao thấp. Chung Thanh là phó quan của Trương Khải Sơn, nếu như qua lại thân thiết với Trương Ngọc Lân, ngày sau Trương Ngọc Lân lên chức sẽ khiến người khác dị nghị. Cái gọi là miệng lưỡi dư luận, đối với song phương đều không phải là chuyện tốt, cho nên ban đầu Trương Ngọc Lân chọn cách trầm mặc. Lần này Trương Khải sơn để cho Chung Thanh cùng đến Hàng Châu, kỳ thật cũng là vì cho bọn hắn một cơ hội. Dù sao một khi ra chiến trường, loại chuyện tình cảm này có thể bị bỏ quên hoàn toàn ra sau đầu.
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên có chút cảm khái, tự nhiên lại nhớ lại lần đầu hợp tác cùng trương Khải Sơn, nhân tiện hỏi: “Ngài có nhớ không, lần tôi giúp ngài đi đổ cái đấu Tướng quân ở Ngạc Nam?”
Trương Khải sơn nhìn y, gật đầu.
“Có muốn biết, lúc đó tôi nhìn thấy gì trong đấu không?”
Khó nhìn thấy vẻ mặt tươi cười nghịch của đối phương, Trương Khải Sơn híp mắt, tâm tình cũng bắt đầu tốt hơn: “Nói nghe thử.”
“Khối ngọc khuê kia là A Sinh lấy từ trên người chủ mộ ra, vì không có kinh nghiệm nên làm cho bánh tông khởi thi, suýt chút nữa mất mạng.” Tựa hồ Ngô Lão Cẩu đang nhớ lại cảnh tượng đó, chậm rãi nói: “Lúc ấy hắn sợ đến mức xanh cả mặt, tôi kéo hắn ra một cái, bị bánh tông kia nhào tới, cùng lăn vào mộ động dưới quan tài. Trong lòng tôi nghĩ lần này phiền rồi, đang định liều mạng xuất liên hoàn đoạt mệnh cước với bánh tông đó, ai ngờ vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cảnh tượng căn bản không có khả năng xuất hiện.”
Trương Khải Sơn nhíu nhíu mày, lần đó Ngô Lão Cẩu trở về chưa nhắc một chữ về chuyện này, hiện tại dù nghe y nói nhẹ nhàng bâng huơ như vậy, trong lòng cũng hiểu là nguy hiểm vô cùng. Trên thực tế, lúc đó hắn cũng hỏi hạ nhân trong Trương gia về chuyện đổ đấu lần đó, dường như không ai là không nói Ngũ gia tốt, đủ nam tính, thái độ làm người trượng nghĩa, chịu suy nghĩ cho bạn bè, lúc đó hắn tựa hồ cũng đã hiểu vì sao Cửu Môn Ngũ gia được gọi là người có nhân duyên tốt nhất.
Bởi vì thiện ý từ tận đáy lòng của người kia chưa bao giờ biến mất, cho nên vô luận trải qua bao nhiêu cực khổ, nụ cười vẫn giữ được một phần thuần tuý.
Hắn nghĩ mãi, Ngô Lão Cẩu đã tự nhớ tự nói: “Tôi vừa ngẩng đầu, liền phát hiện trước mặt có một hàng nến đỏ, rồi lại có một đôi đang bái đường, tôi nghĩ chẳng lẽ gặp quỷ, sinh thời cha tôi cũng đã thấy ‘quỷ kết hôn’ trong truyền thuyết, nhưng sau đó tôi mới phát hiện không đúng.”
“E là cậu nhìn thấy ảo giác.” Trương Khải Sơn hạ kết luận.
Ngô Lão Cẩu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, tâm nói lúc ấy lão tử té đến choáng váng mặt mày, sao đó thể phân biệt được đang nhìn thấy ảo giác hay là thật, bất quá vẫn rất có trách nhiệm tiếp tục kể: “Tôi nhìn thấy, đôi tân nương tân lang đang bái đường kia, trong đó có một người giống ngài như đúc.”
Trương Khải Sơn nghe vậy nhướng nhướng mày, khẽ cười: “Tân nương đó, là cậu?”
Ngô Lão Cẩu á khẩu.
Nói chuyện với người thông minh, có khi không phải là chuyện vui vẻ gì.
“Chuyện này chứng tỏ lòng tôi rộng rãi bao la, đại nhân có đại lượng, không so đo với ngài.” Ngô Lão Cẩu hơi đỏ mặt, sau đó đưa tay ôm lấy Tam Thốn Đinh đang ở trên bàn, chớp mắt cười nói: “May là nhóc con này thông minh, đúng lúc đánh thức tôi từ ảo giác ra, lúc đó mới không chết dưới ma trảo của bánh tông.”
Nhìn bộ dạng thân cận của một người một chó trước mặt, trong lòng Trương Khải Sơn có một câu chưa nói ra.
Hắn luôn không tin trời cao không tin số mệnh, hiện tại tất cả những thứ hắn có được, đều là dùng mồ hôi và máu đổi lấy. Nhưng mà, hắn lại ngoài ý muốn tin rằng, trên thế gian có rất nhiều chuyện kỳ thật đều có luân hồi nhân quả định trước, đã sớm được chú định từ âm ti địa phủ.
Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu.
Nhân duyên gặp gỡ, bên nhau hiểu nhau. Không phải không biết, duyên phận chưa tới. May mà, hắn không để duyên phận trời ban vuột mất.
Một tia sáng lướt qua.
Con chó nhỏ trong tay đột nhiên bị xách đi, Ngô Lão Cẩu kinh ngạc ngẩng đầu, liền phát hiện Trương Khải sơn đã nghiêng người tới.
“Thời gian thân mật của nó đã hết.”
Ách nhiên thất tiếu. (tựa như câm nín ý)
Trán hai người chạm nhau, chóp mũi đối nhau, hơi thở phả vào má, tựa như lần đó bọn họ gặp lại nhau ở Vũ Hán, trao đổi hô hấp và độ ấm, chân thật mà dịu dàng.
Khoảng cách gần như vậy, y nhìn thấy bóng mình phản chiếu qua đôi mắt trong như mặt hồ đêm của Trương Khải Sơn, cũng biết thân ảnh đối phương khắc sâu vào mắt nhìn giống như vậy, giống như là muốn đem khoảnh khắc trước khi chia tay này khắc sâu vào đáy lòng.
Cho đến nay, thỉnh thoảng Ngô Lão Cẩu vẫn có chút hoảng hốt. Có lẽ là thời gian hai năm trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức khiến y không kịp tự hỏi tát cả mọi chuyện này đều là thật sao. Nhưng những hồi ức tươi đẹp cứ tồn tại như vậy, khoảng khắc hai người ôm chặt nhau giữa sinh và tử cứ hiện ra rành rành trước mắt.
Không có một lời hứa hẹn, lại sớm biết cuộc đời này không thể thiếu nhau.
Giữa cổ tay đột nhiên cảm giác được một luồng mát lạnh.
Ngô Lão Cẩu vừa cúi đầu, liền thấy một cái vòng tay trong suốt bao quanh cổ tay trái mình. Y biết giá trị của cái vòng tay này, cũng biết ý nghĩa của việc này.
“Đợi khi tìm được cái khác, hợp lại thành Tam Hưởng Hoàn, cậu trả lại cho ta.” Giọng nói của Trương Khải Sơn gần sát bên tai, âm thanh trầm thấp, đúng là mê hoặc dị thường.
“Này xem như tín vật?” Ngô Lão Cẩu cười cười, đầu ngón tay khẽ búng vào Nhị Hưởng Hoàn, hai tiếng ngọc ngân vang không ngừng, “Ngài không sợ tôi chơi mất nó?”
“Chỉ cần người không mất là được.” Trương Khải Sơn ôm chầm thắt lưng y, cúi người bao phủ đôi môi kia.
Ngô Lão Cẩu bị hôn đến phát ngứa, nâng tay vòng qua cổ đối phương, giao nộp cả cơ thể cho hắn.
Được rồi, lão tử sẽ cố gắng tìm một cái vòng tay trả lại cho ngài.
Dù là, phải mất cả đời đi nữa.