Ngô Lão Cẩu đoán không sai, hộp cờ vua nữ thi kia ôm trong ngực đúng là đồ tốt.
Vừa mở ra đã thấy là một bộ cờ bằng ngà voi khắc chữ vàng, trên mặt có hàng chữ Khải màu đỏ đen, bên cạnh còn có trạm trỗ hoa sen, sau lưng còn khắc thọ văn ngụ ý Phúc Thọ cùng đến. Cả quân cờ đầy hoa văn phiền phức, điển hình cho phong cách Minh triều, nhưng cờ vua là trân phẩm được cất giữ, nếu đem ra thị trường không đến vạn cũng phải vạn.
Nếu chủ nhân đã không dùng đến nữa, thôi thì cho nó nhìn thấy ánh mặt trời cũng coi như không phụ lòng giá trị của bộ cờ vua này, huống chi còn được một người cuồng cờ cất giữ. Có cái lí do như vậy, Ngô Lão Cẩu yên tâm thoải mái thu giữ bộ cờ lại, kì thật đã quên ước nguyện của thổ phu tử khi hạ đấu chẳng qua cũng là vì minh khí.
Sau đó lập tức xoay người nói với Chung Thanh: “Bây giờ nên nghĩ xem làm sao ra khỏi đây mới đúng.”
Chung Thanh đang đứng bên tường xem xét cái động mà vừa nãy con bạch hung tạo ra, nghe vậy quay đầu lại nói: “Những tảng đá trên tường này không phải đá bình thường.”
Ngô Lão Cẩu nhíu mi, đi đến bên cạnh Chung Thanh, quả nhiên bức tường này nhìn qua y như làm bằng đá, nhưng thực ra là làm bằng vôi, hèn chi lúc nãy con bạch hung mới tung một trảo mà đã đánh ra được cái động này.
Một khi đã như vậy, thanh đoản kiếm của Trương Khải Sơn tặng cũng phát huy công dụng —– khoét tường.
Đoản kiếm có phải bảo vật hay không thì Ngô Lão Cẩu không biết, nhưng khi dùng thì cảm thấy rất thuận tay, lúc khoét tường y như khoét bùn, trong thời gian ngắn cũng rất có hiệu quả. Không bao lâu, đã khoét ra được một cái động đủ cho một người chui qua.
Trong lòng cầu nguyện hy vọng bên kia không xuất hiện gì kỳ lạ nữa, Ngô Lão Cẩu xoay người nhìn nhìn nữ thi tái xanh còn nằm trên mặt đất kia, lông tơ trên mặt đã thưa đi rất nhiều. Nhưng mà, y phát hiện thi thể của nàng hình như gần mình hơn so với lúc nãy. Bởi vì lúc dùng đoản kiếm đâm nàng xong, là ở góc tường. Khoét động là ở ngay giữa tường, trong tình huống không ai di chuyển, trong khoảng thời gian Ngô Lão Cẩu và Chung Thanh đào động, thi thể này lại tự cử động đến ngay sau lưng bọn họ, giống như là nhất định phải bám đuôi bọn họ.
Ngô Lão Cẩu thầm than một tiếng không tốt, chẳng lẽ con bánh tông này bất cứ giá nào cũng muốn lấy lại bộ cờ vua này? Xem ra lần này mày và Tiểu Cửu Cửu không có duyên phận với nhau.
Ngô Lão Cẩu định nhắc nhở Chung Thanh cẩn thận sau lưng, lời còn chưa nói, nữ thi kia lại giống như tá thi hoàn hồn “cạch” một tiếng ngồi dậy, khoang miệng mở rộng ra, hai mặt dán chặt vào cái động phía sau, nhưng mòng vuốt lại nhanh như chớp hướng về phía bọn họ.
Lúc này, Chung Thanh đang ngồi đối mặt với vách tường, không chú ý đến động tĩnh sau lưng, nữ thi này phản công quá đột ngột, nhất thời không tránh kịp, mặt chỉ kịp thấy móng vuốt của bạch hung sắp đánh vào đỉnh đầu hắn.
Ngô Lão Cẩu bên cạnh bất hạnh không có vật phòng thân, lập tức đá một cước vào bụng nữ thi, tạm thời giảm bớt lực tấn công của nó, nhưng giây tiếp theo lại bị nó áp sát một cái, móng tai đâm vào vai Ngô Lão Cẩu đẩy lưng y đập vào vách tường.
Lúc này, lông tơ trắng trên mặt nữ thi giống như bị mốc, cùng nàng gần gủi đối mặt như vậy, cho dù Ngô Lão Cẩu là kẻ lớn gan đến mấy cũng cảm thấy có chút sợ hãi. May là lúc nãy đoản kiếm đã đâm xuyên qua gáy nó, thi độc cũng tan đi rất nhiều, nếu không ở khoảng cách gần như vậy bị nó thổi một hơi, không bị độc chết cũng bị ngạt chết.
Nhưng lần này nữ thi dù sao cũng là tấn công lần nữa, khí lực không mạnh bằng ban đầu, mà da và móng tay cũng không còn cứng như lúc nãy. Bây giờ hai tay cắm vào vách tường, không kịp rút ra, bị Chung Thanh ở một bên nhanh tay chém bay đầu —– Lần này là bất động thật.
“Nếu con bánh tông nào ở đây cũng sống lâu như vậy, xem ra chúng ta phải có ba đầu sáu tay mới thắng hết được.” Ngô Lão Cẩu xoa xoa vai trái bị nữ thi kia chụp trúng, cắn chặt răng, “Lần này trở về nhất định bắt Tiểu Cửu mời ta ăn thịt chó ngon mới được.”
Căn cứ theo không khí lưu động trong này, bên ngoài chắc là một cái mộ đạo lớn, nếu may mắn, có thể sẽ đi thông đến chủ mộ thất. Nếu không may mắn, có thể sẽ còn phải tiếp tục gặp những mộ thất khác, bởi vậy, hy vọng có thể mau chóng hội ngộ với bọn Trương Khải Sơn, nếu không đến lúc đó chỉ có hai người bọn họ, phải liên tục gặp bánh tông e là có chút phiền toái. Nhưng y không muốn tạo áp lực tâm lý quá lớn cho Chung Thanh, vì thế cũng không nhiều lời, chỉ thu dọn đồ đạc rồi chui qua cửa động.
Không ngờ, Chung Thanh lại ngăn cản y lại, nói: “Ngũ gia, vai trái của ngài bị thương.”
Ngô Lão Cẩu vừa nhấc mắt, nhìn thấy vẻ mặt rất nghiêm túc của Chung Thanh, không khỏi buồn cười: “Không sao đâu.”
Nhưng Chung Thanh cũng không chịu bỏ qua, trái lại bước tới chặn ở cửa động, “Cho tôi xem.”
Nói xong hình như cảm thấy có chút không ổn, lại giải thích thêm: “Miệng vết thương của ngài có thể bị nhiễm thi độc, không thể kéo dài.” Chung Thanh dừng một chút, giương mắt nhìn Ngô Lão Cẩu, lại nói tiếp: “Huống hồ, tôi đã hứa với Phật Gia nhất định phải đảm bảo cho sự an toàn của ngài.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy cứng đờ, không khỏi oán thầm quá nhiên các người xem lão tử là đứa trẻ lên ba, bất quá làm người như bọn họ ở trong đấu mà còn có người khác quan tâm cũng sẽ cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nhưng y chưa kịp mở miệng, một trận âm thanh sột soạt phát ra từ sâu trong mộ đạo, trong không gian yên tĩnh lại vô cùng dị thường.