Ngô Lão Cẩu nhíu mày, phát hiện sắc mặt của Chung Thanh cũng có chút ngưng trọng —– âm thanh trong bóng đêm chắc chắn không phải điềm may mắn gì.
Y đeo túi, xoay người ôm Tam thốn Đinh, lập tức chui qua thạch thất, trầm giọng nói: “Qua đây.” Sau đó, quay đầu lại gật đầu với Chung Thanh: “Vết thương của ta không sao, giải quyết chuyện trước mắt rồi tính.”
Chung Thanh muốn nói lại thôi, nhưng lúc này Ngô Lão Cẩu cũng đã bắt đầu đi xem xét phía trước rồi, lập tức cắn chặt răng đuổi theo.
Kỳ quái chính là, khi bọn họ ra khỏi mộ đạo, âm thanh kia lại đột nhiên biến mất, trong bóng đêm chỉ nghe được tiếng thở của hai người.
Ngô Lão Cẩu cầm đèn mỏ đi trước, mộ đạo rất sâu, đi thật lâu mà vẫn chưa hết. Bỗng nhiên, Tam Thốn Đinh lại sủa ‘gâu’ một tiếng.
Nhìn thấy trước mặt có một cái động vừa vặn cho một người, Ngô Lão Cẩu khóc không ra nước mắt —— bọn họ cứ đi thẳng phía trước, cuối cùng lại trở về cái thạch thất ban đầu.
“Mê quan trận.” Chung Thanh sau lưng đột nhiên mở miệng.
Ngô Lão Cẩu nghe vậy nghi hoặc xoay người.
Sau đó thấy Chung Thanh chăm chú nói: “Phật Gia từng nhắc nhở ở đây có thể sẽ gặp tình huống như vầy, trên đường đến Bắc Bình Phật Gia một mình rời đi, cũng là vì nguyên nhân này.”
Ngô Lão Cẩu nghe xong cảm thấy kinh ngạc, trên mặt vẫn bất động thanh sắc nói: “Nói thế nào?”
Chung Thanh cúi đầu suy nghĩ một lát, giương mắt nói: “Đơn giản mà nói, căn mộ này chia làm hai tầng, tầng trên là mộ thất của hoàng đế, tầng dưới là mộ thất của tam cung lục viện. Vì các mộ thất phụ tương đối nhiều, hơn nữa, cũng có chú trọng vị trí sắp xếp thạch thất, cho nên gọi là mê quan trận. Trường minh đăng lúc trước chính là cơ quan mở ra mê quan trận, căn phòng chúng ta rơi vào chính là một trong những mộ thất phụ. Nếu đã tiến vào, thì phải phá giải trận này mới có thể đi ra.”
Ngô Lão Cẩu nhìn nhìn Chung Thanh, thầm nghĩ chẳng lẽ cậu không nói ra việc này trước, là vì sợ ta lo lắng sao, chính là cậu vẫn chưa dự đoán được sẽ xuất hiện loại tình huống này, đợi rơi vào đường cùng mới chịu nói ra.
“Phật Gia biết mê quan trận, nhưng lại không biết cách phá giải?” Trầm ngâm một lúc lâu, Ngô Lão Cẩu hỏi.
Chung Thanh gật đầu, dừng một chút, lại nói: “Tôi nghĩ, nếu mê quan trận là do các thạch thất sắp xếp tạo thành, như vậy thì trái phải chúng ta bây giờ chắc cũng đều là thạch thất. Chúng ta không quẹo hướng nào mà lại trở về thạch thất ban đầu, có thể có hai loại tình huống, hoặc là nơi này tồn tại không gian gấp, trong lúc chúng ta không chú ý đã đi ngược hướng trở về đường cũ, hoặc là chúng ta đã bị ảo giác, nhìn thấy thạch thất phía trước giống y hệt cái cũ.”
Ngô Lão Cẩu không khỏi thầm khen ngợi Chung Thanh, trong thời gian ngắn mà hắn đã có thể nghĩ đến mấy tình huống có thể xảy ra, tất cả đều rất hợp lý, vì thể lập tức khẽ cười nói: “Như vậy, biện pháp tốt nhất bây giờ là đánh sập vách tường này, tìm được cửa của một gian thạch thất khác, xem xem có gặp lại chuyện này nữa hay không?”
Chung Thanh khẽ giật mình, hiển nhiên không ngờ Ngô Lão Cẩu nhanh như vậy đã hiểu được ý của mình, tiện thể nói: “Xem thử thạch thất mở ra là hung hay là cát.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sờ sờ lông Tam Thốn Đinh: “Nhóc con này có lẽ sẽ biết.”
Qua nhiên, lúc này Tam Thốn Đinh nhẹ “gâu” một tiếng.
Ngô Lão Cẩu nhẹ nhàng thả nó xuống, tiểu tử kia cũng không vội chạy, ngược lại đi đến góc tường ngửi ngửi. Ngô Lão Cẩu cùng Chung Thanh liếc nhìn nhau một cái, đem đèn mỏ đi lên phía trước.
Con chó nhỏ ngửi rất chậm, Ngô Lão Cẩu ở phia sau theo cũng rất chậm, chậm đến mức y không kiềm chế được muốn nhìn xung quanh xem có chuyện gì không, vừa quay đầu lại, phát hiện đã không thấy thạch thất phía sau nữa, chỗ đó biến thành một bức tường đá. Càng quỷ dị chính là, Chung Thanh theo sát phía sau cũng không thấy đâu, giống y hệt lúc mình rơi vào rừng sương mù trước khi hạ đấu.
Ngô Lão Cẩu thầm mắng, tâm nói không lẽ bát tự của ta và Chung Thanh không hợp nên không thể ở chung, quay đầu thì thấy, Tam Thốn Đinh vừa ở trước mắt cũng không thấy đâu! Vì thế nhất thời cảm thấy chua xót không thôi, lúc ở trong rừng, còn có Tam Thốn Đinh bên cạnh, nhưng lần này chỉ còn lại có một mình, xem ra lần này là Minh Thành Tổ báo cho mình biết là đừng phí công đi tiếp nữa.
Ổn định thần, Ngô Lão Cẩu đưa tay ra dò xét bức tường bên cạnh, nghĩ thầm, nếu ở đây có vấn đề chứng tỏ thạch thất cách vách có cổ quái, nhưng là hung hay là cát thì phải xem Tam Thốn Đinh có ngừng đúng chỗ hay không.
Không ngoài dự liệu, cảm giác chạm vào tay cũng không giống với bức tường đá trước, không có bụi đá bình thường, cũng không phải mặt phẳng bóng loáng.
Mẹ nó, lão tử không tin một mình lão tử không thể ra khỏi cái mộ này.
Trong lòng nghĩ như vậy, bàn tay cũng tự động tăng lực, không ngờ vách tường đột nhiên xoay một cái, Ngô Lão Cẩu không cẩn thẩn, lập tức ngã xuống đối diện. Cánh cửa xoay tròn một cái, trở lại bộ dạng bình thường, không tìm được dấu vết gì.