Tần Bạch chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói với Nhiếp Cửu: “Ngay cả Đường Hàn luôn ôn nhu tao nhã cũng lên tiếng mắng chửi, xem ra tên đó khiến người ta chán ghét.”
Nhiếp Cửu đột nhiên nói: “Đó là anh trai của tôi.”
Tần Bạch: “…… Kỳ thật cũng không khiến người ta chán ghét như vậy.”
Nhiếp Cửu khẽ nhíu mày, Nhiếp Cẩm xoay người nhìn hắn, hai tay đút túi, tươi cười quỷ dị.
Nhiếp Cửu nói: “Đã lâu không gặp.”
Nhiếp Cẩm chậm rãi cong khóe môi, “Thật hiếm có, mười năm không gặp em còn nhớ rõ anh.”
Nhiếp Cửu mỉm cười: “Anh mười năm trước và hiện tại giống nhau.”
Nhiếp Cẩm đen mặt, nhưng người đàn ông bên cạnh gã lại cười ra tiếng. Nhiếp Cẩm chỉ chỉ hắn, nói: “Hắn là Quý Sinh, chuyên gia tâm lý học.”
Nhiếp Cửu nói: “Xem ra không phải anh đến thăm em.”
Nhiếp Cẩm thờ ơ nhún vai, “Có vụ án lớn, cần em hỗ trợ.”
Nhiếp Cửu đảo mắt xem thường.
Ngô Phong không kiên nhẫn mở miệng, “Xin hỏi, các ngài có thể tán gẫu sau không? Tôi tin rằng, tôi không phạm tội, các ngài không thể bắt giữ.”
Nhiếp Cửu nói với Triệu Kì: “Dẫn hắn ra ngoài.” Dừng một chút lại nói, “Phòng thẩm vấn.”
Nhiếp Cẩm ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, chậm rãi nói: “Hiện tại, chúng ta nói vụ án của anh.”
Nhiếp Cửu đang muốn mở miệng, thì thấy Nhiếp Cẩm buồn bã: “…… Về Hạ Miên.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tựa hồ đều khá hứng thú.
Nhiếp Cẩm khiêu mi: “Có thể bắt đầu chứ? Nếu có thể, mời những người thừa thãi ra ngoài.”
Tần Bạch đáng thương nhìn Nhiếp Cửu, tâm nói, tôi là người thừa thãi ư.
Nhiếp Cửu ôm vai cậu, lời lẽ đanh thép: “Đây là chuyên gia của tổ án đặc biệt, không phải người thừa thãi.”
Nhiếp Cẩm co rút khóe miệng, “Vậy được rồi, trừ cậu ra, tôi, Quý Sinh, Đường Hàn và Tô Diệp…… Hửm? Tô Diệp đâu?”
Tần Bạch thành thành thật thật nói: “Lúc anh hôn Đường Hàn đã tức giận bỏ đi rồi.”
Nhiếp Cẩm trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Hóa ra sắp tới mười giờ, có lẽ Diệp Tử mệt mỏi, chi bằng mai rồi bàn. Tan họp tan họp.”
Nhiếp Cửu thờ ơ nhún vai, “Vậy giải tán.”
Vừa dứt lời, những người khác còn chưa động, ba vật nhỏ liền từ các nơi lao đến, nhảy vào ba lô Tần Bạch.
Nhiếp Cẩm tò mò nhìn ba vật nhỏ, cười nói: “Hiểu tiếng người như vậy, giống bị thôi miên.”
Nhiếp Cửu liếc gã, ôm Tần Bạch ra ngoài.
“Tiểu Cửu.” Nhiếp Cẩm bỗng nhiên gọi hắn.
Nhiếp Cửu quay đầu.
Nhiếp Cẩm nói: “Ăn khuya.”
Nhiếp Cửu nhíu mi.
“Chỉ hai chúng ta.” Vẻ mặt Nhiếp Cẩm rất nghiêm túc, vô hình tạo ra áp lực, gắt gao nhìn Nhiếp Cửu.
Nhiếp Cửu nhíu mày nói: “Em đưa Tiểu Bạch trở về trước.”
“Quý Sinh có thể đưa về.” Nhiếp Cẩm mỉm cười, “Tin rằng cùng là chuyên gia tâm lý học, càng có nhiều chuyện để nói.”
Nhiếp Cửu mím môi.
Tần Bạch ngáp một cái, oán giận nói: “Mệt đã chết, ai đưa cũng được, nếu không tôi có thể tự lái xe về.”
Nhiếp Cửu mỉm cười nói với Quý Sinh: “Phiền anh.”
Quý Sinh gật gật đầu, cùng Tần Bạch Tần Niệm ra ngoài. Đường Hàn thu thập xong cũng rời đi.
Nhiếp Cửu đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Tần Bạch. Tần Bạch mỏi mệt cúi đầu, theo góc độ Nhiếp Cửu nhìn lại càng giống như cô đơn.
Nhiếp Cẩm ngồi trên sofa, chân bắt chéo, thuốc là trong tay bị bóp thành hình dáng kỳ quái.
“Ăn cái gì?” Nhiếp Cửu hỏi.
Nhiếp Cẩm cười cười, “Em cũng rõ anh gọi em lại không phải vì chuyện ăn khuya chứ?”
Nhiếp Cửu ngồi xuống đầu bên kia, chậm rãi lên tiếng: “Anh nói đi.”
Nhiếp Cẩm ngửa người tựa ra sau, “Mười năm trước không phải anh bỏ nhà đi, mà anh gia nhập tổ chức thần bí.”
Nhiếp Cửu nhíu mày, “Tổ chức thần bí?”
“Hoặc là nói tham dự một kế hoạch, kế hoạch Mộng.”
Nhiếp Cửu chống cằm, khiêu mi: “Xem ra anh có nhiều chuyện để nói.”
Nhiếp Cẩm cong khóe môi, “Đúng vậy.”
Nhiếp Cửu lại nói: “Liên quan tới Đường Hàn và Tô Diệp.”
Nhiếp Cẩm nói: “Có chút liên quan. Đoàn đội thần bí trong lời đồn quả thật tồn tại, tồn tại vì mục đích thực hiện kế hoạch Mộng.”
“Kế hoạch Mộng?”
Nhiếp Cẩm nói: “Đúng vậy, sở dĩ tên là Mộng, vì nó không có khả năng thực hiện. Mục đích cuối cùng của nó là hy vọng thế giới hòa bình, một ý tưởng vô vọng cỡ nào.”
Nhiếp Cửu đổi tư thế.
Nhiếp Cẩm tiếp tục nói: “Đoàn đội có người, Quý Sinh là z, ta là x, còn lại, toàn bộ chết sạch.”
Nhiếp Cửu nhíu mày.
“ năm trước, đã chết người. Chết trong cùng một vụ án, mà số người tham dự vụ án đó, tổng cộng…… nhân……”
Không khí bỗng nhiên áp lực, ngoài cửa sổ màn đêm tối đen, càng phát ra âm trầm.
Sau một lúc lâu, Nhiếp Cẩm thở dài, chậm rãi nói: “Vụ án này, bọn anh hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết, có một người tên là Hạ Miên, hắn đang làm thực nghiệm.”
Nhiếp Cửu nhìn gã.
“Đồng tử phản xạ thôi miên.” Nhiếp Cẩm nở nụ cười, “Một sự kiện thần kỳ, Hạ Miên thôi miên ngươi, trong đầu ngươi sẽ hiện lên một số sự vật, bản thân ngươi không có bất luận phản ứng gì, nhưng khi ngươi nhìn thấy người thứ hai, ngươi sẽ bất tri bất giác thôi miên hắn.”
Nhiếp Cửu đột nhiên nói: “Anh hoài nghi hắn có liên quan tới vụ án của Dư Tử Thanh và Nhạc Hồng.”
“Đúng vậy, Dư Tử Thanh và Nhạc Hồng bị thôi miên đầu tiên, đám người Trương Phú, Ngô Phong, Tiền Mô bị thôi miên thứ hai, hắn đang thử các khả năng thôi miên khác nhau.”
Nhiếp Cửu hỏi: “Hắn thành công?”
Nhiếp Cẩm lắc đầu: “Không, hắn thất bại, ở mấu chốt nào đó xảy ra vấn đề.” Nhiếp Cẩm bỗng nhiên cong khóe môi, “Thân phận Hạ Miên thực thần bí, chưa từng có người biết hắn là ai, nhưng gần đây hắn bại lộ, anh nghĩ có thể theo manh mối này tìm ra hắn.”
Nhiếp Cửu nhíu mày: “Bại lộ? Trong hai vụ án này?”
Nhiếp Cẩm cười nói: “Đúng vậy. Em nhớ Dư Tử Thanh chứ? Cô ta chết rất kỳ quái.”
Nhiếp Cửu sững sờ, đột nhiên nở nụ cười, “Hoang đường, anh muốn nói, em là người bị thôi miên đầu tiên, sau đó thôi miên cô ta sao?”
Nhiếp Cẩm từ chối cho ý kiến.
Nhiếp Cửu đứng lên, “Em nghĩ anh nên cẩn thận điều tra lại manh mối, bên cạnh em không có ai là Hạ Miên.”
“Người bị thôi miên là những người có tâm lý yếu ớt, đương nhiên em không phải, nhưng người có ý chí mạnh như em cũng có lúc không đề phòng.”
Sắc mặt Nhiếp Cửu khẽ biến, môi mím chặt, yên lặng hồi lâu, hơi thở lạnh băng lại một lần nữa tràn.
Nhiếp Cẩm cười xua tay, “Anh tin, em nghĩ sai rồi.”
Nhiếp Cẩm tiếp tục nói: “Em đối xử với người khác rất lãnh đạm, nhưng ngược lại, em rất dễ dàng tin tưởng người em quen thuộc, đây là nhược điểm của em.”
“Nói đủ thì đi.” Nhiếp Cửu không nóng không lạnh mở miệng, “Người mười năm không về nhà không có tư cách nói điều này.”
“Đây là lỗi của anh.”
Nhiếp Cửu xoay người đi ra ngoài.
Thanh âm Nhiếp Cẩm truyền qua, “Nếu có thể, anh muốn gặp Trầm Việt Nhiên, thông qua em.”
Nhiếp Cửu dừng bước, quay đầu, “Ý của anh là…… Trầm Việt Nhiên?”
“Bằng không em nghĩ là ai?”
Tâm trạng Nhiếp Cửu chuyển tốt.
Mắt Nhiếp Cẩm híp lại, có chút đăm chiêu nhìn Nhiếp Cửu.
———————————
“Em tới chậm.”
Tần Niệm ngượng ngùng cúi đầu, “Thực xin lỗi……”
“Nhưng anh rất vui vẻ chờ đợi hoàng tử nhỏ của anh.” Trầm Việt Nhiên khẽ xoay người, cụng trán vào trán Tần Niệm.
Tần Niệm đỏ mặt nghiêng đầu, “Hôm nay anh tìm em có việc gì?”
Trầm Việt Nhiên cười nói: “Anh có một đứa con, muốn cho em gặp.”
“A?” Tần Niệm kinh ngạc ngẩng đầu.
Trầm Việt Nhiên cười nói: “Cá heo Ni Mạc.”
“Ni Mạc không phải tên hải cẩu sao?”
“Anh thích đặt cho cá heo.” Trầm Việt Nhiên dắt tay cậu, “Hôm nay đi công viên hải dương hẹn hò.”
Trầm Việt Nhiên luôn nói hai chữ hẹn hò ra miệng, tuy Tần Niệm cảm thấy quái dị, nhưng cũng không phản cảm.
Đối với Tần Niệm, là đến công viên hài dương hẹn hò. Mà đối với Trầm Việt Nhiên, đây chỉ là trò xiếc làm cậu cao hứng, tuy cảm thấy nhàm chán, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Đến công viên hải dương, Tần Niệm quả thực thấy mới lạ, hai mắt tròn xoe hưng phấn, hết nhìn đông tới nhìn tây, mặt cũng đỏ bừng.
Trầm Việt Nhiên chậm rãi theo sau cậu, cho đến hồ cá heo Tần Niệm mới dừng chân, đem mặt gần sát, lông mi dài như cánh bướm, mỗi lần chớp mắt liền chạm lên kính thủy tinh.
“Con nào là Ni Mạc?”
Trầm Việt Nhiên đi đến phía sau cậu, cằm đặt lên đỉnh đầu cậu, nắm tay hắn chỉ con cá heo gần mình nhất, “Đây.”
Tần Niệm chớp mắt mấy cái, “Con nào cũng giống nhau.”
Trầm Việt Nhiên cười ra tiếng, “Kỳ thật anh cũng không phân biệt rõ, em thích con nào cũng được?”
Ngón tay nhỏ nhắn của Tần Niệm chuyển qua chuyển lại, thật lâu sau mới chỉ vào một con, “Chính là con này.”
Trầm Việt Nhiên cọ cọ đỉnh đầu cậu, “Cũng là con đó .”
Tần Niệm mỉm cười.
Trầm Việt Nhiên nắm tay cậu, tiếp tục dạo bước.
Tiếp theo là quán ăn của công viên hải dương.
Ở đó chỉ có thức ăn nhanh và bánh bích quy tạo hình các loại sinh vật, Trầm Việt Nhiên mua hai cái Hotdog.
Tần Niệm cắn một miếng to, miệng dính đầy tương.
Trầm Việt Nhiên tùy tay ném bánh bao vào thùng rác.
Tần Niệm sửng sốt, “Anh không ăn sao?”
Trầm Việt Nhiên nhún vai, “Anh ghét thức ăn nhanh.”
Tần Niệm dùng tay lau tương nơi khóe miệng, thấp giọng hỏi: “Vậy sao lại mua hai cái.”
Trầm Việt Nhiên cong khóe môi, thờ ơ nói: “Thói quen.”
Tần Niệm bỗng nhiên nhớ tới lần trước, cơm rang hải sản cũng nấu hai phần, nhưng Trầm Việt Nhiên không động đến phần kia.
Tần Niệm nghiêng đầu: “Vậy anh không đói sao?”
Trầm Việt Nhiên liếm liếm môi, tà khí cười nói: “Nếu đói, liền ăn Niệm Niệm.”
Tần Niệm đỏ mặt, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ra khỏi công viên, xe của Trầm Việt Nhiên đã đợi bên ngoài.
Lái xe bước ra, cung kính mở cửa, tây trang màu đen, bao tay màu trắng.
Tần Niệm cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Trầm Việt Nhiên cười nói: “Lần sau chúng ta tự lái xe đến.”
Tần Niệm cười gật đầu.
Hai người trước sau bước vào xe.
Xe chậm rãi khởi động.
“Kế tiếp muốn đi đâu?”
Tần Niệm nghĩ nghĩ, nói: “Lần trước chưa xem xong sách.”
“Hiểu rồi.”
Lần thứ hai bước vào nơi này, Tần Niệm vẫn không quen, một đường cúi đầu đi.
Trầm Việt Nhiên đột nhiên ôm lấy cậu, mỉm cười nói: “Anh ôm em.”
Tần Niệm dúi đầu vào ngực hắn, rầu rĩ nói: “Không cần……”
Trầm Việt Nhiên nheo mắt, “Đừng nói với anh điều đó.”
Tần Niệm nâng mặt, ánh mắt Trầm Việt Nhiên có chút lạnh lùng.
Cửa phòng sách đã mở ra, vô cùng lạnh lẽo.
Trầm Việt Nhiên ôm cậu đi vào, đặt cậu xuống sofa, lại cầm thảm lông cừu đỏ đắp lên đầu gối cậu, cười nói: “Anh thường thích để nhiệt độ thấp, có lạnh không?”
Tần Niệm kéo thảm, lắc đầu, “Không.”
“Anh giúp em lấy sách.”
Tần Niệm ngồi trên sofa nhìn chung quanh.
Vẫn giống lần trước, chỉ là màn giường đổi thành màu xanh nhạt.
“Sách của em.”
Tần Niệm cầm lấy sách, “Cám ơn.”
Trầm Việt Nhiên ngồi xuống sofa khác, bắt chéo chân, chống cằm quan sát cậu.
Tần Niệm đọc sách rất chăm chú, kim phút dạo qua một vòng mới chậm rì rì ngẩng đầu, giật giật cổ cứng ngắc.
Trầm Việt Nhiên bước ra phía sau, nhẹ nhàng bóp vai cho cậu.
Tần Niệm đỏ mặt, “Không cần.” Bả vai truyền tới cảm giác ướt át.
Đầu lưỡi theo vai trượt lên tai, cuối cùng day day vành tai khéo léo. Trầm Việt Nhiên nheo mắt, như muốn bộc phát toàn bộ dục vọng.
Trên thảm lông cừu đỏ mềm mại, Trầm Việt Nhiên ôm lấy Tần Niệm, đem người thả xuống.
Tần Niệm có chút khẩn trương, thân thể chậm rãi cuộn lại, ý đồ bảo về mình như tằm cưng chui vào kén.
Trầm Việt Nhiên nâng cằm cậu, môi dán lên.
Tần Niệm nhìn hắn, mắt phủ sương mù.
“Hết thảy giao cho ta.”
Tần Niệm chớp chớp mắt, mơ mơ màng màng gật đầu, thuận theo dục vọng bản thân.
Trời đã tối đen.
Bức màn xanh nhạt không biết đã buông xuống khi nào.
Toàn thân Tần Niệm nằm trên thảm lông dê, da thịt thập phần trắng nõn, trên người đầy vết xanh tím có vẻ đáng thương, nhưng trong ánh mắt là vui sướng.
Nam nhân phía sau nghiêng người ôm cậu, đem mặt dựa vào lưng cậu, hỏi: “Mấy giờ?”
Tần Niệm vươn tay sờ soạng điện thoại, nhìn màn hình, “Sắp chín giờ.”
Trầm Việt Nhiên kêu rên hai tiếng, khá mông lung, “Ăn một chút rồi về phòng ngủ?”
Tần Niệm cầm lấy quần áo, cố gắng ngồi dậy, “Em phải về nhà không anh hai sẽ lo lắng.”
Trầm Việt Nhiên chậm rãi mở mắt ra, buồn ngủ đột nhiên tán đi, “Tần Bạch?”
“Ừm, anh hai rất tốt với em, không thể làm anh ấy lo lắng.” Tần Niệm vội vàng mặc quần áo, nghĩ nghĩ, ôm Trầm Việt Nhiên, thẹn thùng hôn lên môi hắn, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào.
Trầm Việt Nhiên đưa cậu tới cửa, Tần Niệm ôm cổ hắn, ngượng ngập nói: “Ngày mai gặp.”
Trầm Việt Nhiên xoa đầu cậu, cảm thấy có một tia mềm lòng, “Anh đưa em về.”
Mặt Tần Niệm ửng đỏ, “Em có thể tự về.”
Thật lâu không có thanh âm trả lời, Tần Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Trầm Việt Nhiên nhìn chằm chằm phía xa, trong mắt hiện lên sắc thái khó hiểu.
Tần Niệm theo ánh mắt hắn nhìn lại.
Dưới ngọn đèn đường phía xa xa có một nam nhân đang đứng, hắn khẽ cúi đầu, áo choàng thật dài lay động trong gió. Dù Tần Niệm không thấy rõ diện mạo hắn, nhưng vẫn cảm nhận được hắn tản ra âm trầm.
Giống như là tử thần, sứ giả đến dẫn dắt linh hồn.
Kinh khủng. Áp lực.
Trong nháy mắt, mọi từ ngữ đáng sợ xuất hiện trong đầu Tần Niệm.
Trầm Việt Nhiên vỗ vỗ vai cậu, mỉm cười nói: “Anh có khách, lái xe sẽ đưa em về.”
Tần Niệm có chút lo lắng nhìn hắn, mà Trầm Việt Nhiên hiển nhiên không đáp lại cậu. Cuối cùng đành gật gật đầu, bước vào xe.
Tần Niệm ngồi trên xe, cái mông hơi đau, nhưng còn có thể chịu đựng. Không tự giác, Tần Niệm lại đỏ mặt, đêm nay Trầm Việt Nhiên thực ôn nhu.
Tần Niệm gọi điện thoại cho Tần Bạch.
Xe lướt qua năm nhân mặc áo choàng. Tần Niệm mơ hồ nghe được tiếng nhạc quen thuộc, tiếng nhạc rất nhanh biến mất, như là ảo giác.
Điện thoại được bắt máy.
Thanh âm Tần Bạch truyền tới, “Tiểu Niệm, em đang ở đâu? Anh làm canh em thích nhất đây, mau về nhà.”
Tần Niệm ngượng ngùng giải thích, “Anh, thực xin lỗi, em sẽ nhanh về.”
“Được rồi, canh ở trong nồi, em nhớ uống, anh tới tòa soạn lấy tặng phẩm, sẽ về muộn một chút. Còn nữa, cho nhóm bảo bối đi ngủ sớm một chút nga.”
“Được, anh hai đi đường cẩn thận.”
“Em cũng vậy.” Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt.
Tần Niệm thầm nghĩ, anh hai thật vội vàng.
Xe nhẹ nhàng lăn bánh, tâm trạng Tần Niệm rất tốt.
Dưới màn đêm, Trầm Việt Nhiên giang hai tay, mỉm cười nói: “Hoan nghênh về nhà, Hạ Miên của ta.”