Vụ án Nhạc Hồng liên đới rất nhiều người, để tránh khiến công chúng khủng hoảng, chính phủ quyết định âm thầm xử lý. Vừa phải âm thầm xử lý vừa phải duy trì chứng thực, nên công việc sau đó rất phiền toái, hơn nữa Tần Niệm xin nghỉ phép, Tô Diệp đang tức giận, Đường Hàn thì chậm rì rì, người duy nhất có thể giúp đỡ là Triệu Kì, Nhiếp Cửu vô cùng đau đầu.
Cơ hồ đã thành thói quen, đợi Nhiếp Cửu đến cửa nhà Tần Bạch mới ý thức được, ký túc xá đã bỏ trống thật lâu .
Cùng thời gian, một chiếc ô tô dừng dưới lầu, Tần Niệm đẩy cửa, chậm rãi bước ra.
Nhiếp Cửu nhíu mày, bước xuống xe, “Tiểu niệm.”
Tần Niệm đứng tại chỗ, chân tay luống cuống.
Nhiếp Cửu đến trước mặt cậu, “Đi đâu về?”
Tần Niệm cắn môi, do dự có nên nói hay không.
Nhiếp Cửu thấy bộ dáng cậu sợ hãi, liền nhẹ giọng, “Anh hai cậu sẽ lo lắng.”
Tần Niệm xoắn ngón tay, “Đi công viên hải dương cùng một người bạn, anh cũng quen.”
“Hử?”
Tần Niệm thẹn thùng nở nụ cười, “Là Trầm Việt Nhiên.”
Nhiếp Cửu liếm liếm môi, “Đi lên rồi nói sau.”
Tần Niệm gật đầu, theo Nhiếp Cửu lên nhà.
Nhiếp Cửu đi vài bước phát hiện phía sau không có động tĩnh, quay đầu lại chỉ thấy Tần Niệm gian nan bước đi, tuy chậm chạp nhưng biểu tình trên mặt rất ngọt ngào.
Nhiếp Cửu nhìn tay cậu chống eo, đột nhiên cảm thấy phiền toái lớn.
Tần Niệm thấy hắn nhìn mình, hướng hắn nở nụ cười thật tươi.
Nhiếp Cửu đỡ trán, xem ra phiền toái không phải lớn bình thường.
————————————
Bữa sáng không mùi vị gì cả, Tần Bạch đảo mắt mấy vòng trên người Tần Niệm, sâu kín hỏi: “Trên ghế có đinh sao?”
Tần Niệm đỏ mặt, theo bản năng rụt lui thân thể.
Tần Bạch trừng cậu một cái, đổ sữa vào cốc cho cậu, sau đó đặt một tấm đệm mềm mại dưới mông cậu.
“Tiểu Niệm.” Nhiếp Cửu dường như không có việc gì nhìn cậu, “Vụ Nhạc Hồng sẽ giao cho tổ trọng án, anh định để một người quen thuộc qua chỗ Trần Miễn. Hôm nay em đưa tin tới tổ trọng án rồi trở về.”
Tần Niệm lên tiếng, khóe miệng vẫn cười tươi như trước, hiển nhiên tâm tư không ở đây.
Nhiếp Cửu chống cằm nhìn cậu, vẻ mặt khó xử.
Qua một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy Tần Bạch kêu lên, “Di — tổ trưởng, ngôi nhà này thật khá.”
Vì thế, ba giờ sau, Nhiếp Cửu và Tần Bạch đến đó.
“Oa, tổ trưởng mau nhìn, phòng rất lớn.” Tần Bạch mở to hai mắt, vẻ mặt kinh hỉ.
Người môi giới mặc tây trang mỉm cuòi, “Cái ngài chậm rãi xem.”
Nhiếp Cửu gật đầu, tầm mắt vẫn dừng trên nguòi Tần Bạch.
Tần Bạch ghé vào cửa sổ, “Không khí cũng rất tuyệt.”
Nhiếp Cửu ôm ngực tựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn cậu. Hắn luôn thích Tần Bạch như vậy, mặc dù có rất nhiều biểu cảm bất đồng, nhưng mỗi một loại đều cho hắn cảm giác khác lạ.
Tần Bạch dạo một vòng trong phòng, sau đó chạy về phía Nhiếp Cửu, ôm cánh tay hắn kéo xuống lầu, “Nhìn phòng bếp.”
Nhiếp Cửu mặc cậu kéo đi.
————————————–
Tần Bạch nằm trên sofa phòng khách, ngâm nga giai điệu, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Di động Nhiếp Cửu đột nhiên vang lên, nhấn một cái liền nghe tiếng rống giận dữ.
“Chết tiệt, chỉ cho anh số điện thoại của Trầm Việt Nhiên là ý gì?”
Nhiếp Cửu mím môi, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Cái đó đã đến giới hạn của em, anh muốn điều tra thì tự mình nghĩ cách.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, thanh âm bị đè thấp, “Vụ án này rất quan trọng.”
“Nếu anh chỉ nói cho em % sự thực, em không giúp được anh.” Nhiếp Cửu chán nản, “Hơn nữa em không có hứng thú về Hạ Miên, nếu anh đã có kế hoạch tốt, vậy cứ tự làm.”
Nhiếp Cửu không đợi đầu kia phản ứng, tắt điện thoại.
Tần Bạch đã ngồi dậy, mở to mắt nhìn hắn.
Nhiếp Cửu buông tay, bỗng nhiên mỉm cười: “Lại nói tiếp, hình như chúng ta chưa từng hẹn hò.”
Tần Bạch khẽ chớp mắt.
Nhiếp Cửu hít một hơi thật sâu, “Anh muốn hai chúng ta đi du lịch.” Nói hết lời, vẻ mặt có chút lo lắng.
Tần Bạch dúi đầu vào giữa hai tay, mím môi. Lúc ngẩng đầu hốc mắt đã ẩm ướt, thanh âm trong trẻo có chút khàn khàn, “Có thể đi xa được không?”
Nhiếp Cửu gật đầu, “Nếu em muốn, đều có thể.”
Tần Bạch nhào qua, ôm thắt lưng hắn, đầu dựa vào lòng hắn.
Nhiếp Cẩm nhún vai, ném điện thoại xuống sofa.
Quý Sinh thản nhiên liếc nhìn gã, “Thất bại?”
Nhiếp Cẩm thờ ơ nói: “Xem ra cảm tình không sâu.”
Quý Sinh khép sách, “Chuyện anh nói cho cậu ta có bao nhiêu là thật?”
Nhiếp Cẩm cau mày thở dài, “Toàn bộ.”
“Toàn bộ?”
“Đúng vậy.” Nhiếp Cửu nhún vai, “Những gì nói cho nó đều là thật, chỉ còn % chưa nói mà thôi.”
Quý Sinh đi đến cửa sổ, hỏi: “Anh không cảm thấy những vụ án gần đây rất kì quái sao.”
Nhiếp Cẩm tựa vào sofa, bắt chéo chân, liếc hắn: “Đừng làm tôi mất hứng.”
Quý Sinh nhíu mày, “Các vụ án trước kia, Hạ Miên làm việc sắc bén, rất nhiều thời điểm chúng ta sắp tìm được manh mối, thực nghiệm của hắn liền chấm dứt, các căn cứ đều biến mất không thấy. Mánh khóe giống hệt, dù thí nghiệm khác nhau, nhưng mỗi một cái không từng xảy ra sai lầm.”
Nhiếp Cẩm vuốt cằm, “Đúng vậy. Hai vụ án gần đây, thực nghiệm hỗn loạn, thời gian kéo dài, không giống phong cách của Hạ Miên.”
Quý Sinh gật đầu, “Vụ án Nhạc Hồng, nó là thực nghiệm cuối cùng của giai đoạn đồng tử phản xạ, trong thí nghiệm này, chuyện Nhạc Hồng thích máu không phải điều kiện tốt, ngược lại còn khiến hắn dễ bại lộ.”
Nhiếp Cẩm nói: “Hiện giờ Nhạc Hồng thế nào ?”
“Tinh thần không tốt lắm.”
Nhiếp Cẩm đút tay vào túi, đứng lên, lưng khẽ cong, “Tôi có một suy nghĩ.”
Quý Sinh nhíu mày.
Nhiếp Cẩm tiếp tục: “Hạ Miên luôn thực nghiệm có trọng điểm, tôi cho rằng mấy vụ án này không phải Hạ Miên gây nên, mà mục là vì dẫn Hạ Miên lộ diện.”
“Vụ án càng ngày càng phức tạp, nhưng tôi tin nó chắc chắn liên quan tới Trầm Việt Nhiên.”
Nhiếp Cẩm cong khóe môi, “Tôi mỏi mắt mong chờ.”