Bảo tôi giả làm con nuôi của lão Chu?
Nghe cô nói thế, Diệp cửu Trung suýt chút nữa nổi điên: “Cái này, không tốt đâu..
“Sao mà không tốt? Anh đẹp trai như vậy, cao to như vậy, có khí chất như vậy, không ai thích hợp hơn anh đóng vai con nuôi của Chu Thế Hào.”
Tô Nhiên kéo Diệp cửu Trung lại.
“Tiếu Trung Trung à, coi như tôi van xin anh nhé? Tốt xấu gì cũng là tôi cứu anh từ dưới biển lên, anh cũng nên báo đáp tôi chứ?”
“Làm ơn làm ơn đi mà!”
Nhìn cô khổ sở cầu xin như vậy, Diệp cửu Trung không biết nói gì hơn
Bảo đường đường là cửu Trung vương đi giả làm con nuôi của lão Chu?
Trời ơi!
Cho dù tôi dám đóng giả thì lão chu cũng không dám nhận đâu!
Bên cạnh anh.
Tô Nhiên vẫn đang hết lòng cầu khẩn Diệp Cửu Trung.
“Tiếu Trung Trung à, xin anh đấy, anh giúp tôi một lần đi mà!”
Nhìn cô nhóc như vậy, Diệp cửu Trung cười khố.
“Thôi được! Tôi có thể giúp cô một lần, cũng coi như đế báo đáp ơn cứu mạng của cô!”
“Thật sao?”
“Ừ! Chỉ một lần này thôi!”
Tô Nhiên nghe anh đồng ý rồi, cô kích động nhảy lên.
“Cảm ơn anh Tiểu Trung Trung! Anh là cứu tinh của tôi đấy!”
Dứt lời, cô nhóc trực tiếp ôm lấy Diệp cửu Trung như con gấu.
Dáng người cô trước lồi sau vểnh, cứ thế ôm chầm Diệp Cửu Trung, nhất thời anh cũng cảm nhận được sóng lớn trước người cô!
Rất lớn đó!!!
Nhưng mà Tô Nhiên lại không hề đế ý.
Cô vui vẻ ôm lấy Diệp cửu Trung rồi mới buông anh ra, nhìn Diệp cửu Trung từ trên xuống dưới: “Chà chà, Tiếu Trung Trung đẹp trai quá! Có điều quần áo này là sao? Phải đổi đồ mới thôi!”
“Tiểu Trung Trung à, anh đợi tôi một chút, tôi đi lấy túi, chúng ta đi trung tâm thương mại, chị sẽ
lựa quần áo đắt tiền cho anh!”
Vừa nói, cô nhóc như một làn khói, nhanh chóng xách túi của mình rồi dẫn Diệp cửu Trung chuẩn bị đi mua sắm.
Giang Thành.
Tại trung tâm thương mại lớn xa hoa bậc nhất.
Một anh chàng tuấn tú và một cô gái xinh đẹp như diễn viên đi ra khỏi tòa cao ốc.
Người đàn ông mặc âu phục Armani, dưới chân là đôi giày da sáng loáng, mày kiếm mắt sáng như sao, đẹp trai tuấn tú và vóc người hoàn hảo, anh vừa bước ra khỏi trung tâm mua sắm đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều cô gái.
Nhưng hình như anh không mấy vui vẻ, đặc biệt là khi trong tay còn mang theo túi lớn túi nhỏ.
“Mau nhìn kia, anh kia đẹp trai quá, như minh tinh người mẫu ấy nhỉ.”
“Phải đó, phải đó! Thế này quá đẹp trai luôn nhỉ?”
Hai cô gái thời thượng vừa ra khỏi trung tâm mua sắm, nhìn thấy người đàn ông thì tỏ vẻ háo sắc.
“Tiếc quá, anh ây có bạn gái rồi! Nếu không,
mình sẽ tới hỏi sổ điện thoại!”
“Đúng đây.”
Hai cô gái thời thượng vừa cảm khái, vừa lướt ngang qua hai người họ.
Hai người nàychính là Diệp cửu Trung và Tô Nhiên vừa mới đi vào trung tâm thương mại.
Ha ha ha ha!
Nghe tiếng bàn luận của bọn họ, Tô Nhiên hài lòng cười to.
“Cô cười cái gì vậy?”
Diệp Cửu Trung đứng bên im lặng.
Bởi vì anh không thích mặc âu phục rồi đeo caravat.
Nhưng bây giờ thì sao?
Dưới sự áp bức của cô nhóc này, lần đầu tiên anh phải mặc nghiêm túc đến như vậy.
“Tôi cười vì hài lòng chứ gì! Anh nhìn mà xem, bao nhiêu mỹ nữ đang nhìn anh đó!” Tô Nhiên nói.
Diệp Cửu Trung lườm cô một cái.
“Sao nào, đẹp trai thì giỏi hả? Hừ! Dù anh có đẹp trai như thế nào đi nữa, bây giờ anh cũng là người của tiểu thư tôi rồi!”
Vừa nói, cô lại khoác lên cánh tay của Diệp
cửu Trung.
Giống như một đôi tình nhân trong tình yêu cuồng nhiệt, nghênh ngang đi về nhà.
Sau khi trở lại Minh Châu Hoa Phủ.
Tô Nhiên bắt đầu dạy cho Diệp cửu Trung mấy lễ nghi quen thuộc.
Trong suy nghĩ của cô, Diệp cửu Trung chỉ là một anh sửa xe mất trí nhớ, vì lẽ đó nhất định cô phải dạy mấy thứ này!
Ví dụ như: Đánh giá rượu ngon món ngon như thế nào!
Ví dụ như: Tỏ vẻ khí chất phong độ của công tử thế gia như thế nào!